Khi hoàng thượng nạp vương phi của Hiền Vương làm phi tần, ta đang e lệ rút nhẹ cổ áo của Thừa tướng đại nhân, dịu dàng làm nũng: “Lúc này, chàng phải tập trung một chút chứ, biết chưa.”
Hắn cười khẩy, ánh mắt dò xét từng tia cảm xúc của ta, dường như muốn biết ngoài tình ý mờ ám kia, ta còn ẩn chứa điều gì khác hay không.
Hắn hiểu rõ, người ta thực sự để tâm không phải là hoàng thượng, mà chính là Hiền Vương.
Lúc này, cả ta và hắn đều chưa biết rằng, tương lai, ta thực sự sẽ rơi vào tay Hiền Vương.