Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tây Phong Xuy Bất Tán- Full Chương 5 :Tây Phong Xuy Bất Tán

Chương 5 :Tây Phong Xuy Bất Tán

8:35 chiều – 19/05/2024

20

Buổi tối, tôi ra bờ sống một mình.

Thật ra tôi không hề có ý định t//ự t//ử.

Chuyện đã xảy ra cách đây hai năm, sau khi sự cố kia xảy ra.

Nhưng sau đó tôi lại đã hiểu ra một điều.

Tôi không phải là người sai, vậy tại sao tôi phải chế//t.

Còn kẻ sai trái kia, tại sao hắn ta còn sống và thậm chí sống còn rất tốt.

Hắn còn lấy được nhiều tiền như vậy.

Ý nghĩ muốn báo cảnh sát một lần nữa xuất hiện.

Nhưng nếu tôi báo cảnh sát.

Liệu con qu//ỷ đó sẽ tức giận và hắn ta sẽ phát tán một cách công khai tất cả các bức ảnh kia của tôi hay không?

Đến lúc đó, tôi sẽ biến thành kẻ có tội của gia đình họ Sầm.

Tôi đứng sững sờ bên bờ sống và đứng bất động một hồi lâu.

Tôi không nghĩ rằng hành động này của mình lại thu hút nhiều sự chú ý từ những người qua đường.

Lúc cảnh sát đến, tôi vừa xấu hổ lại vừa áy náy.

Vì mình đã sự dụng nguồn tài nguyên công cộng.

Trong khi tôi đang cúi đầu nói lời xin lỗi.

Thì bỗng dưng xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen đang lao nhanh đến và dừng lại ở bên cạnh tôi.

Tôi giật mình mà nhìn sang.

Tôi liền thấy Bùi Chiêu.

Có lẽ anh ấy đã từ bữa tiếc tối mà chạy đến đây.

Vì trên người vẫn còn mặc bộ đồ âu phục sang trọng.

Người đàn ông vốn có sự bình tĩnh, dè dặt ở địa vị cao, nhưng ngay lúc này, trên mặt lại hiện lên sự hoảng hốt và sự căng thẳng.

Cho đến khi nhìn thấy tôi, Bùi Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.

”An An”

Anh ấy sải bước đến bên cạnh tôi, nắm lấy cánh tay của tôi và kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới rất nhiều lần.

Lúc này, anh ấy mới kiềm chế cảm xúc, dịu giọng hỏi: “Em không sao chứ?”

Tôi lắc đầu, có chút xấu hổ: “Anh Bùi Chiêu, em không sao, em chỉ đứng đây suy nghĩ một số việc…”

”Em không nghĩ rằng ông chú tốt bụng kia lại báo cảnh sát”

”Em không sao là tốt rồi”

Bùi Chiêu không nói nhiều lời: “Em lên xe ngồi đợi anh một lát”

Tôi ngoan ngoãn lên xe đợi anh ấy.

Bùi Chiêu đi đến và nói vài câu với cảnh sát trước khi anh ấy quay lại và lên xe.

”Anh Bùi Chiêu, nếu anh còn công việc thì anh cứ đi đi, em có thể tự mình về được”

”Anh không bận, để anh đưa em về”

Anh ấy không uống rượ//u nên tự mình lái xe tới đây.

Suốt quãng đường đi, chúng tôi không nói chuyện gì nhiều với nhau.

Lúc đến dưới lầu nhà tôi, Bùi Chiêu tắt máy và nói: “An An, chúng ta nói chuyện với nhau một lát nhé”

21

Quả thật là nên nói chuyện một lát.

Suy cho cùng thì chúng tôi đã có mối quan hệ như vậy khi còn ở Đại Lý.

Tôi theo anh anh xuống xe và đi đến một khu vườn nhỏ.

”Hôm nay bà ngoại đã gọi điện thoại cho anh, nói rằng bố mẹ em đang thu xếp cho em xem mắt.

Trong nháy mắt tôi cảm thấy lồng ngự//c của mình không thoải mái.

”Em sẽ không kết hôn”

”Cho dù em sống một cuộc sống độc thân cả đời đi chăng nữa, em cũng sẽ không kết hôn một cách tùy tiện như bọn họ đã nghĩ”

Bùi Chiêu đột nhiên sờ ờ đỉnh đầu tôi: “Anh đã nói với bà ngoại rồi”

”Anh nói gì với bà?”

Bùi Chiêu nhìn tôi, ánh mắt của anh ấy luôn bình bĩnh và lặng lẽ.

Như là ánh trăng sáng bao trùm thế giới ngay lúc này.

Nó có thể chứa đựng tất cả mọi thứ.

”Nói rằng anh muốn kết hôn với em”

”Anh Bùi Chiêu…”

”Bà ngoại đã đồng ý và bà cũng rất vui”

”Không được, chuyện này nhất quyết không được. Nó sẽ không có kết quả gì đâu”

Tôi gấp gáp đứng lên: “Anh Bùi Chiêu, sự nghiệp của anh đang phát triển, tương lai thì rộng mở. Anh không nên vì em mà…”

”Sầm An”

Bùi Chiêu bỗng nhiên nở nụ cười.

Khi anh ấy cười, khóe mắt đã nếp nhăn.

Lúc này tôi mới đột nhiên bừng tỉnh, anh Bùi Chiêu cũng đã sắp ba mươi hai tuổi rồi.

Trong những năm gần đây, đã có nhiều tin tức liên quan đến anh ấy.

Ngoài những lời khen ngợi vì còn trẻ, còn có triển vọng, tương lai thì tươi sáng..v.v..

Nhưng cho đến bây giờ, không một ai nhắc đến chuyện tình cảm cá nhân của anh ấy.

Thậm chí cho đến tận bây giờ, cũng chẳng có bất kỳ vụ bê bối nào xảy ra.

Mặc dù anh ấy có một người anh trai đã lập gia đình và đã có con.

Nhưng anh ấy vẫn chưa chịu kết hôn, đây cũng là nỗi niềm lo lắng của gia đình anh ấy.

”Anh rất vui khi em nói ra điều đó”

”Anh Bùi Chiêu?”

Tôi khó hiểu mà nhìn anh.

”An An, những lời mà em vừa thốt ra chứng tỏ em đang quan tâm và lo lắng đến sự nghiệp của anh”

”Không phải là anh không thích em”

Bùi Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Nhưng theo anh nghĩ thì chẳng có lý do gì khiến anh phải từ bỏ”

“Nhưng mà anh Bùi Chiêu, anh thật sự không quan tâm đến quá khứ của em thật sao?”

“Cho dù anh không quan tâm, vậy còn người nhà của anh thì sao?”

Tôi đỏ mắt, nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh ấy: “Hơn nữa, hôm nay em cũng đã quyết định rồi”

”Em muốn báo cảnh sát, vài ngày trước, hắn ta còn gửi thư ẩn danh cùng những bức ảnh gửi đến cho em”

“Cố Tây Châu đã đưa cho hắn ta hai trăm vạn và quyết định giải quyết sự việc, nhưng em vẫn muốn báo cảnh sát”

”Một khi em đã báo cảnh sát, chuyện cũ năm xưa sẽ bị tiết lộ ra thêm một lần nữa”

”Em biết bản thân mình không sai nhưng những lời nói từ mọi người thật sự rất đáng sợ”

”Em không muốn liên lụy đến anh”

Sắc mặt của Bùi Chiêu trở nên nghiêm túc: “Em nói người kia tống tiề//n em nhưng Cố Tây Châu lại đưa cho hắn ta hai trăm vạn để giải quyết sự việc này sao?”

”Đùng vậy, em biết anh ta cũng đang lo lắng cho em và sợ rằng nếu dư luận một lần nữa xảy ra thì em sẽ không chịu đựng được”

”Nhưng em cũng đã suy nghĩ rất kỹ về việc này rồi, em vẫn muốn báo cảnh sát”

“Tại sao một người phạm pháp lại có thể dễ dàng trốn thoát và thậm chí còn nhận được môt khoản tiề//n lớn, nhưng còn em, ngày ngày đều bị dày vò như vậy?”

Bùi Chiêu kéo tôi đi ra xe: “Em hãy đem những bức thư đó cũng như những bức ảnh kia theo đi, bây giờ chúng ta đi báo cảnh sát”

“Em có thể tự đi được mà”

”Sầm An, em có biết không?”

Đôi mắt của Bùi Chiêu rất sâu, nhưng nó lại ẩn chứa một nổi đau đớn không thấy đáy.

“Điều mà anh hối hận nhất trong đời chính là không thể bên cạnh em sau khi em trải qua sự việc kia”

“Mỗi lần anh suy nghĩ về điều đó, thậm chí anh còn ước rằng mình có thể quay trở lại và gánh vác chuyện này”

“Anh Bùi Chiêu, đó không phải là lỗi của anh”

“Sầm An, hãy để cho anh được ở bên cạnh em, dù chỉ là một lần cũng được”

Bùi Chiêu nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu để có thể bình lại.

Anh nắm chặt tay tôi hơn: “Anh biết mình đang làm gì”

“Và anh cũng biết mình sẽ đối mặt với những điều gì”

“Chỉ cần em tin tưởng anh, mọi chuyện sẽ không thành vấn đề”

22

Bùi Chiêu đưa tôi đến cục cảnh sát báo án.

Người đàn ông này vừa nhận một khoản tiề//n từ Cố Tây Châu.

Với manh mối được cung cấp, việc xử lý vụ án sẽ có tiến triển thúc đẩy nhanh hơn”

Bùi Chiêu đã xin nghỉ hai ngày và đưa tôi về quê thăm bà ngoại.

Bà ngoại âu yếm, vuốt ve khuôn mặt tôi và cảnh cáo Bùi Chiêu.

”Nếu cháu thật sự muốn ở bên cạnh An An thì cháu hãy suy nghĩ thật rõ ràng và cẩn thận, đừng vì sau này có chút chuyện xảy ra thì lấy chuyện cũ ra mà giải quyết”

Bùi Chiêu nở nụ cười bất đắc dĩ: “Bà ngoại, chẳng lẽ bà nghĩ cháu là kiểu người lấy chuyện cũ ra mà nói chuyện sao ạ?”

Bà ngoại lườm mắt nhìn anh: “Cháu không có, nhưng cháu sẽ ôm mối thù trong lòng”

”Khi An An còn bé, con bé chỉ nói chuyện vài câu với nam sinh khác mà cháu đã ghi thù trong lòng tận mười tám năm”

”Bà ngoạiii”

Bùi Chiêu đứng ngồi không yên: “Cháu đi ra ngoài hút điếu thuốc đây”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Bùi Chiêu.

Tôi không khỏi bật cười: “Bà ngoại, bà đừng nói anh Bùi Chiêu như vậy. Anh ấy thật sự rất tốt, rất rất tốt ạ”

”Vậy cháu có thích nó không? “Bà ngoại cười híp mắt rồi hỏi.

Tôi cúi đầu, đặt đầu lên đùi của bà ngoại, trong lòng vừa chua vừa ngọt.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào.

”An An, bà ngoại biết cháu đang suy nghĩ gì”

Nụ cười trên khuôn mặt của bà cụ biế//n mất, đôi mắt của bà nhìn về phía xa ở bên ngoài cửa.

”Khi bà còn nhỏ, người bà thích nhất chính là dì út của bà”

”Bà ấy xinh đẹp, lại hát rất hay, mái tóc đen nhánh và rất dày, hai bím tóc buộc lên cũng rất xinh đẹp”

”Những thanh niên làng trên làng dưới đều rất thích bà ấy”

”Sau đó, bà ấy đính hôn với một người đàn ông đẹp trai nhất trong thôn”

”Nhưng vào đêm trước ngày cưới của bà ấy, bà ấy bị bọn giặc cướ//p bắt đi”

Giọng bà ngoại bắt đầu run rẩy.

”Vào thời điểm đó, bà không nói thì chắc cháu cũng biết, bọn giặc cướ//p bắt bà ấy đi thì bà ấy sẽ phải phải gặp chuyện gì”

”Sau đó, mọi người trong nhà tìm mọi cách để góp tiề//n và nhờ người khác đi cứu lấy bà ấy, và bà ấy cuối cùng cũng được cứu về”

”Nhưng bà ấy đã bị hủy hoại đến mức không còn giống một con người nữa rồi”

“Người chồng tương lai của bà ấy đã hủy hôn và mọi người trong làng bắt đầu chỉ trỏ vào bà ấy.”

”Ngay cả bố mẹ của bà ấy cũng không chịu nổi áp lực, dần dần bắt đầu bực tức và bất mãn”

”Sau đó, bà ấy đã nhảy xuống hồ nước và chế//t”

”Trước khi bà ấy chế//t, bà đã đến gặp bà ấy một lần”

”Bà ấy hỏi bà, Niếp Niếp, là do dì sai sao?”

“Tại sao trong mắt bọn họ, sự tro//ng trắ//ng của người phụ nữ còn quan trọng hơn cả mạng sống?”

“Mất đi sự tro//ng trắ//ng, cũng chỉ có con đường chế//t thôi sao?”

Đôi mắt đục của bà ngoại dần dần chưa đầy nước mắt.

”An An, thế giới này chính là như vậy, có rất nhiều bất công”

”Đặc biệt là những người phụ nữ như chúng ta”

”Nhưng cháu chỉ cần ghi nhớ rằng cháu không sai, và cháu phải sống một cuộc sống phải thật tốt, thậm chí phải sống tốt hơn bất kỳ ai”

Bà ngoại vỗ vỗ vai tôi: “Hãy ngẩn cao đầu và sống thật tốt nhé, An An, bà ngoại tin cháu có thể làm được”

”Còn nữa, cháu đừng nghĩ rằng anh Bùi Chiêu của cháu là một người có vẻ bên ngoài mạnh mẽ, và có sự uy tín”

“Nhưng thật ra, thằng bé chính là một tên ngốc”

”Thằng bé đã thích cháu từ lâu lắm rồi”

“An An, nếu như cháu cũng có chút tình cảm với thằng bé thì cháu hãy cho thằng bé một cơ hội, được không?”

23

Tôi đồng ý với bà ngoại, tôi sẽ ở bên cạnh Bùi Chiêu.

Nhưng hiện tại thì vụ án kia vẫn chưa kết thúc.

Và phía của bố mẹ tôi.

Nếu như biết chuyện giữa tôi và Bùi Chiêu, không chừng sẽ xảy ra những rắc rối khác.

Suy cho cùng thì nhà họ Bùi mặc dù khiêm tốn nhưng tôi cũng không thể với tới được.

Cha mẹ tôi thì viển vông, em trai tôi lại là “một nhị thể tổ” không làm gì nhưng lại kiêu ngạo.

– ( 二世祖 Nhị Thế Tổ (chỉ con cháu những gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp)

– Nguyên văn của câu: 爸妈虚荣心强,我那个弟弟,又是个无所事事心高气傲的「二世祖」。Nếu được thì bạn nào hiểu thì giúp mình giải thích đoạn này, xem mình chuyển ngữ có đúng hay không chưa nhé)

Nếu như họ lợi dùng quyền lực của nhà họ Bùi để làm chuyện xấu thì sẽ như thế nào?

Ngay cả khi nhà họ Bùi không so đo tính toán nhưng tôi lại không lại không cho phép điều đó xảy ra.

Cho nên tôi quyết định tạm thời giấu tất cả mọi người trong khoản thời gian này.

Tôi chỉ bí mật mà chia sẻ với người bạn thân thiết nhất của mình.

Bạn thân của tôi im lặng một hồi lâu rồi gửi một đoạn tin nhắn khá dài bằng giọng nói.

“An An, nếu như cậu kết hôn với anh ấy, tớ sẽ không dám đến nhà cậu để tìm cậu chơi, tớ phải đối mặt với ông chủ ở công ty rồi, bây giờ đến nhà cậu chơi mà còn phải đối mặt với ông chủ lớn nữa, huhu, tớ cảm thấy áp lực quá đi mất, tớ không cười nổi nữa rồi”

”Còn nữa, tớ thật sự không nghĩ ra được cảnh tượng sẽ diễn ra như thế nào về hình ảnh giữa cậu và anh Bùi Chiêu. Hôm trước, tớ còn xem được bản tin truyền hình nói về tin tức của anh ấy, khi đó trông anh ấy rất nghiêm túc luôn đó”

“Khi anh ấy ở riêng với cậu thì anh ấy như thế nào á? Có phải cũng rất nghiêm túc đúng không á?”

Tôi vừa định trả lời thì Bùi Chiêu đẩy cửa rồi bước vào phòng ngủ.

Trên người của anh ấy vẫn còn mùi rượ//u nhưng trông anh ấy lại rất vui vẻ.

”Anh uống bao nhiêu rượ//u đó? Trên người anh chỉ toàn là mùi rượ//u thôi à”

Tôi đứng dậy rồi bước đến bên cạnh anh, nhăn mũi lại.

Bùi Chiêu đột nhiên lại ôm lấy tôi.

Mặt tôi áp vào áo khoác của anh, vải thì rất cứ//ng, ngoài mùi của cồ//n ra còn có mùi bột giặc giống như loại bột giặc mà tôi đã dùng.

Mùi hương không bị rối loạn.

Tôi không nhịn được lòng mà nhẹ nhàng cọ cọ vào: “Anh làm sao thế? Có chuyện vui gì muốn nói với em à?”

”Sầm An, đã tìm được tên kia rồi”

”Cảnh sát đã liên lạc với đồn cảnh sát ở địa phương, chuẩn bị tiến hành bắt giữ”

“Đợi sau khi chuyện này được giải quyết xong, chúng ta tổ chức hôn lễ đi”

Bùi Chiêu nói đến câu cuối cùng, anh ấy liền ôm lấy mặt tôi mà hôn xuống.

Không biết như thế nào, nhưng những lời nói mà bạn thân vừa nói với tôi lại xuất hiện lên trong tâm trí của tôi.

Tôi cũng từng thấy Bùi Chiêu trên truyền hình.

Là một người có tiếng tăm trong lĩnh vực chính trị, anh lại tự hào về bản thân của mình, tình tính trầm ổn nghiêm nghị, không hề phù phiếm viển vông.

Thật sự rất khó tưởng tượng, khi anh ở riêng với tôi, anh ấy lại dịu dàng đến mức khiến trái tim tôi rung động.

“Anh Bùi Chiêu”

Tôi thì thầm với anh ấy giữa những nụ hôn.

“Có chuyện gì vậy An An?

Tôi chỉ nhìn anh mà không nói gì.

”Không có gì hết…”

Tôi nhón chân lên, chủ động hôn anh.

Những cảm giác chua xót trong lòng bị tôi đè nén.

Tôi không nói cho anh biết, kỳ thật mấy ngày nay tôi thường xuyên nghĩ về chuyện quá khứ.

Nếu như chuyện đó không xảy ra.

Có phải tôi cũng sẽ thuận theo tự nhiên mà ở bên cạnh của Bùi Chiêu hay không?

Dù sao khi còn là một cô gái trẻ, người đầu tiên lam tôi bị thu hút cũng chính là Bùi Chiêu.

24

Cố Tây Châu gọi điện thoại tới có chút đáng tiếc.

Bùi Chiêu còn phải đưa tôi lên đỉnh.

Cho nên anh ấy vẫn chưa thức dậy.

Tiếng chuông vang lên khiến cho hai người chúng tôi đều giật mình.

Tôi vốn không có ý định nghe máy nhưng Cố Tây Châu lại gọi không ngừng nghỉ.

Bùi Chiêu trên mặt có chút oán giận nhưng vẫn dịu dàng mà hôn lên môi tôi: “Lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục, cùng lắm thì lát nữa em phải đợi anh”

Hai bên má lập tức đỏ bừng: “Tại sao phải đợi anh”

”Chúng ta cứ thử thêm vài lần nữa đi rồi em sẽ biết ngay thôi mà”

Bùi Chiêu đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động đưa rồi đưa cho tôi.

Tôi suy nghĩ một chút rồi cũng nhấn nút nghe máy.

Có một số việc cũng nên nói rõ ràng.

”An An, anh đã cắ//t đứt liên lạc với các cô gái ấy rồi”

”Thật sự đó, anh thề anh không nói dối em đâu, tất cả đều được cắ//t đứ//t sạch sẽ rồi”

”Chúng ta quay lại với nhau có được không?”

Tôi nhìn Bùi Chiêu bên cạnh.

Anh ấy có ngoại hình đúng kiểu tôi thích, đẹp trai hiền lành.

Tôi cũng thích dáng người của anh ấy, anh ấy tuy gầy nhưng lại có cơ bắp gầy gò.

Đột nhiên tôi nhớ đến một bức ảnh của anh ấy được lan truyền trên mạng xã hội.

Chỉ là một bức ảnh chụp toàn thân.

Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen đơn giản và chiếc thắt lưng lại rất bình thường, không có bất kỳ logo nào hết.

Ống tay áo sơ mi được xoắn lên ở trên khuỷu tay, để lộ cánh tay cơ bắp.

Khi anh ấy xoay người để nói chuyện với ai đó, bạn sẽ không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào trên sườn mặt của anh ấy,

Eo thon, chân dài, dáng vẻ quyến rũ.

Trên weibo rất nhanh có hàng vạn lượt yêu thích, phía dưới ảnh cũng có vô số thiếu nữ la hét.

Tôi cũng đã lén nhấn nút like.

Nhưng bây giờ anh ấy lại đang nằm bên cạnh tôi.

Mùi vị ham muốn vẫn chưa hoàn toan tan biến trên khuôn mặt của anh ấy.

Anh ấy đưa tay ôm lấy eo tôi.

Ngón tay rất dài, có các khớp nối xươ//ng rõ ràng, làn da ở đầu ngón tay hơi trăng và nhăn nheo.

Khuôn mặt tôi bỗng nhiên đỏ bừng.

Giọng nói của Cố Tây Châu vẫn còn văng vẳng vang lên bên tai.

Tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu.

”Chuyện kia…Cố Tây Châu, xin lỗi nha”

”Tôi vẫn chưa có thời gian để nói cho anh biết, tôi vừa nói chuyện ở bên này xong, tôi phải chịu trách nhiệm với người khác mất rồi”

Bên kia dây rơi vào im lặng.

Ước chừng qua nửa phút, giọng nói Cố Tây Châu mới vang lên lần nữa.

”Sầm An, em đang nói chuyện với ai vậy?”

”Ai sẽ đồng ý nói chuyện với em?”

“Ngoại trừ anh ra thì còn có người đàn ông nào có thể chấp nhận được quá khứ của em…”

Điện thoại bỗng nhiên bị Bùi Chiêu lấy đi.

Khuôn mặt của anh ấy lạnh lẽo, dần dần nổi lên sự tức giận.

”Cố Tây Châu, tôi là Bùi Chiêu”

”Là tôi đang nói chuyện cùng với An An, hơn nữa, chúng tôi sẽ kết hôn với nhau trong khoảng thời gian sắp tới”

“Quá khứ của An An chẳng có gì phải hổ thẹn”

“Anh mới là kẻ đáng hổ thẹn, giống như một con chuột sống trong ống cống khi anh cứ lấy chuyện quá khứ của cô ấy để thao túng tâm lý của cô ấy lúc cô ấy ở bên mình”

“Anh đừng làm phiền đến cô ấy nữa”

“Anh hãy nghĩ đến công ty của anh đi”

Bùi Chiêu trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đem số điện thoại cho vào danh sách đen.

Tôi muốn nói điều gì đó.

Nhưng Bùi Chiêu lại không nói lời nào đem tôi đặt ở dưới người mình.

”Bùi Chiêu, anh đang tức giận sao?”

Tôi thì thầm hỏi anh ấy.

“Nếu em đợi anh, anh sẽ không tức giận nữa”

Tôi hết sức ngoan ngoãn mà ôm lấy anh ấy, ngẩn mặt mà đáp lại nụ hôn của anh ấy: “Được rồi, em sẽ đợi anh rồi chúng ta sẽ ra cùng nhau”

Bùi Chiêu rất có vẻ rất vui và anh ấy bắt đầu di chuyển.

Anh hôn tôi thật sâu, nhưng lần đầu tiên anh lại nói với tôi: “Sầm An, anh thích em”

Cả người tôi đều run rẩy, thanh âm càng run hơn.

”Anh Bùi Chiêu, em cũng rất thích anh”

25

Khi tin tức Cố Tây Châu đã chế//t truyền đến, tôi cũng không ngạc nhiên như gì mình nghĩ.

Bởi vì sự việc trước đó đã đủ làm sụp đổ quan điểm sống của tôi.

Sau đó, người đàn ông kia bị cảnh sát bắt giữ.

Trong lúc hắn ta bị thẩm vấn thì phát hiện ra thêm manh mối.

Sau đó hắn ta bị đánh bại và thừa nhận tất cả mọi việc.

Hóa ra sự cố năm đó không phải là tội ác ngẫu nhiên do con qu//ỷ kia gây ra.

Mà là có người cố ý làm ra điều đó.

Mà người đứng sau bức màn đó chính là Cố Tây Châu.

Một thiếu niên u ám, có một gia đình tan vỡ cùng với một tương lai ảm đạm.

Để có được người mình thích, hắn có thể làm bất cứ điều gì cần thiết.

Sau đó, hắn trở thành một vị cứu tinh từ trên trời xuống.

Cứu lấy cô gái dường như đang suy sụp.

Và trở thành một sự tồn tại giống như thần linh trong lòng của của ấy.

Làm cho cô ấy yêu hắn, dựa dẫm vào hắn và không thể sống thiếu hắn.

Sau khi có được sự thành công và danh tiếng, hắn lại khinh thường cô từ tận đáy lòng.

Hắn yêu cô nhưng hắn lại không thể chạm vào cô.

Hắn yêu cô nhưng hắn không thể không làm tổn thương cô hết lần này đến lần khác.

Chỉ là hắn cảm thấy những người mà hắn không với tới đều không còn xứng đáng với hắn nữa.

Hắn bắt bắt đầu tìm kiếm những cô gái trẻ và sạch sẽ khác.

Cho dù có tìm kiếm bao nhiêu lâu thì khoảng trống trong trái tim hắn cũng không thể lấp đầy được.

Cho đến cuối cùng, hắn dần dần tỉnh táo, ăn năn và muốn bù đắp những vết nứt sâu sắc giữa bọn họ.

Nhưng An An đã có bạn trai mới rồi.

Hắn chán nản trong nhiều ngày rồi quyết định cướ//p cô về thêm một lần nữa.

Nhưng cảnh sát lại tìm đến hắn.

Nó giống như một chiếc giày thứ hai bị đánh mất.

Vào khoảnh khắc đó, hắn vô cùng bình tĩnh.

Cuối cùng thì ngày này cũng đến.

Có phải An An đã biết chuyện này từ lâu rồi đúng không?

Cô sẽ nghĩ như thế nào và cô sẽ phỉ nhổ nước bọ//t vào hắn ra sao?

Bỗng nhiên trong lòng của Cố Tây Châu trở nên trống rỗng.

Chỉ có một suy nghĩ đang điên cuồng gào thét.

Hắn không có cách nào để đối mặt với cô.

Mà chỉ còn một cách duy nhất để có thể thoát khỏi nó một cách hoàn toàn, đó chính là cái chế//t.

Vì vậy hắn lấy cái cớ đi thay quần áo.

Rồi nhảy từ tầng cao nhất của căn hộ sang trọng của mình.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Dường như hắn lại nhìn thấy An An mặc bộ đồ tập múa màu trắng.

Cô gái mỉm cười chạy ra khỏi cổng trường.

Ngồi lên ghế sau của chiếc xe đạp của Bùi Chiêu.

Một tay cầm kem, tay kia thì tự nhiên ôm lấy vòng eo của Bùi Chiêu.

Tiếng cười của cô đặc biệt êm tai, giống như chiếc chuông bạc.

Mà hắn lại đứng sau bức tường tối với những vế//t thương trên khắp cơ thể của mình.

Giống như một tên trộm mờ ám lén lút nhìn trộm hạnh phúc của người khác.

Sau đó một bước sai và bước tiếp theo cũng sai.

Hắn đã hủy hoại một Sầm An thuần khiết, sạch sẽ.

Nhưng hắn cũng đã hoàn toàn hủy hoại chính bản thân mình.

Trong cơn gió dữ dội, Cố Tây Châu nhắm mắt lại.

Gió Tây không thể thổi bay.

Đến cuối cùng, những người đi lòng vòng, tử tế và đáng yêu sẽ tìm thấy được sự viên mãn của mình.

Và tất cả những gì hắn muốn là gặp lại Sầm An hồn nhiên ở kiếp sau.