16
Lúc hát xong thì trời đã tối muộn.
Chúng tôi đều uống một ít rượu và đã gọi xe chuẩn bị đi về.
Nhưng khi tôi vừa bước đến ven đường thì có một chiếc xe ô tô màu đen đỗ cách đó không xa và bật đèn pha sáng lên.
Sau đó, cửa sổ của xe được hạ xuống một nữa, làm lộ ra khuôn mặt mệt mỏi của Bùi Chiêu.
Tôi hơi sửng sốt và đứng đó không nhúc nhích.
Nhưng Bùi Chiêu đã gọi tên tôi: “An An, lại đây”
Tôi chỉ có thể chào bạn bè của mình trước rồi bước lại xe của Bùi Chiêu.
”Lên xe đi, anh đưa em về”
”Anh Bùi Chiêu, em đã gọi xe rồi”
”Đã khuya rồi, em đi vậy không an toàn”
Bùi Chiêu nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu.
Mùi rượu trên người của anh ấy rất nồng.
Tôi không tưởng tượng được việc anh ấy đã ở đây đợi bao lâu sau khi bữa tiệc xã giao kết thúc.
“Em yên tâm, anh chỉ muốn đưa em về nhà”
Bùi Chiêu dường như nở nụ cười nhẹ nhàng lại nói: “An An, anh vẫn luôn giữ lời hứa”
Tôi không thể nói lời từ chối nên chỉ đành lên xe.
Quả nhiên, suốt chặn đường đi, Bùi Chiều không gây phiền phức gì đến cho tôi.
Anh ấy dường như đã say khướt và trông có vẻ rất khó chịu, anh nhắm mắt lại, lông mày cũng nhíu chặt lại với nhau.
Người tài xế cũng cố gắng lái xe một cách êm ái nhất có thể.
Nhưng nửa đoạn đường, Bùi Chiêu đã xuống xe và nôn một lần.
”Dạ dày của anh Bùi không được tốt lắm nhưng trong khoảng thời gian này, anh ấy phải đi xã giao rất nhiều…”
Tài xế thì thầm với tôi, rồi quay lại nhìn tôi một cái rồi nói: “Cô khuyển nhủ anh ấy một chút giúp tôi đi”
”Bình thường anh ấy không như vậy đâu và cũng ít có ai dám thuyết phục anh ấy phải uống rượ//u”
”Nhưng dường như trong khoảng thời gian này, anh Bùi cũng không từ chối một ai”
“Đủ rồi”
Bùi Chiêu lảo đảo đứng lên, liếc nhìn tài xế một cái.
Giọng nói của anh ấy bình tĩnh nhưng không hề tức giận: “Nói lung tung cái gì vậy, những việc như xã giao kia là điều khó tránh khỏi”
Người tài xế không dám nói gì nữa.
Nhưng tôi lại mơ hồ cảm nhận được hẳn là chuyện đó có liên quan đến mình.
Nhưng Bùi Chiêu là người nói được làm được.
Cho đến khi xe dừng lại ở dưới lầu nhà của tôi.
Anh ấy cũng chẳng đề cập điều gì về những việc mà anh ấy đã nói vài lời với tôi khi còn ở Đại Lý.
Lúc tôi xuống xe, Bùi Chiêu nhẹ nhàng gọi tôi một tiếng.
”An An”
Tôi vô thức mà quay đầu lại.
Trong tầm mắt mờ nhạt, Bùi Chiêu dựa người vào ghế xe ô tô, ánh mắt bình tĩnh như biển cả.
Sâu lắng và bình yên nhưng nó lại ẩn chưa những cơn sóng ngầm.
Tôi vội vàng nhìn đi chỗ khác: “Anh Bùi Chiêu, anh cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi”
”Sau này, anh uống ít rượu một chút”
Bùi Chiêu mỉm cười với tôi rồi nói: “Chỉ thỉnh thoảng tâm trạng không được tốt nên anh mới uống nhiều một chút”
”Em đừng lo lắng nữa, sau này anh sẽ uống ít lại”
”Dạ, vậy em lên nhà đây”
”Đi đi, đợi em lên nhà rồi anh sẽ đi”
Tôi xuống xe và nhẹ giọng nói lời tạm biệt với anh.
Tôi xoay người và đi lên lầu.
Tôi không quay đầu lại nhưng tôi lại có thể cảm nhận được điều gì đó.
Ánh mắt của Bùi Chiêu vẫn luôn dõi theo tôi.
Mãi đến khi tôi bước vào thang máy, tôi mới dựa người vào tường thang máy rồi từ từ thở ra một hơi.
Trên cổ tay trái đeo một chuỗi hạt châu Nam Hồng.
Mà dưới những hạt châu kia là những vết thương cũ kỹ chằng chị//t loang lổ.
Nó đã sớm kết vảy và đã lành được một khoảng thời gian.
Nhưng giờ phút này, nó lại có cảm giác đau đớn âm ỉ.
17
Trước khi đi du lịch, tôi đã xin nghỉ việc ở công ty của Cố Tây Châu.
Sau khi trở về thì tôi đã tìm được một công việc mới một cách thuận lợi.
Môi trường làm việc ở công ty mới rất tốt, các đồng nghiệp ở đây cũng rất thân thiện hòa đồng.
Chưa đến một tuần, tôi đã hoàn toàn thích nghi mọi việc ở đây.
Khi công việc và cuộc sống của tôi đang dần ổn định trở lại thì bất ngờ, tôi lại nhận được một lá thư ẩndanh.
Bên trong bức thư chỉ có một bức ảnh mờ ám.
Người trong ảnh là tôi, người đã suýt bị xâ//m hạ//i vào buổi tối của sáu năm trước.
Quần áo thì xộc xệch, gần như hoàn toàn trầ//n trụ//i, khuôn mặt sợ hãi và hung dữ.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, tôi lập tức đem bức ảnh chụp úp xuống mặt bàn.
Tôi xoay người chạy vọt vào trong nhà vệ sinh, nôn mưa đến đau khổ tột cùng.
Các đồng nghiệp của tôi đều bị sốc trước phản ứng này của tôi.
Thậm chí còn có người vì lo lắng cho tôi mà đến gõ cửa và gọi tên tôi.
Nhưng dường như tôi không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào hết.
Mọi thứ trước mắt tôi đều trở nên quay cuồng đến chóng mặt.
Tất cả mọi thứ bắt đầu hiện lên vào khung cảnh của tối hôm đó, sự việc đó thật sự không thể chịu đựng nổi.
Cũng đã sáu năm rồi.
Tại sao con cá từng bị phạm tội và đã lọt lưới, bây giờ lại đột ngột xuất hiện?
”Sầm An, em không sao chứ?”
”Vừa rồi trông em đáng sợ quá”
Tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh với sắc mặt tái nhợt, gượng cười với đồng nghiệp: “Em không sao, tại bụng em không được ổn cho lắm”
Nhưng bây giờ tôi đang rơi vào trạng thái như thế này, tôi không còn tinh thần nào để tiếp tục công việc của mình.
Người quản lý cho tôi nghỉ phép một ngày và đề nghị tôi nên đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe.
Tôi thu dọn đồ đạc và cất kỹ những bức ảnh một cách cẩn thận.
Vừa bước xuống dưới lầu của công ty, tôi lại gặp Cố Tây Châu.
Vẻ mặt của hắn chợt nghiêm túc khác thường, giống như hắn đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận.
Khi hắn nhìn thấy tôi, hắn lập tức bước nhanh đến.
”Sầm An, em không sao chứ?”
Cố Tây Châu nắm lấy cánh tay tôi, nói: “Sắc mặt của em trông không được tốt lắm”
”Tôi đã nhận được những bức ảnh”
“Cố Tây Châu, chính là đêm hôm đó, tôi đã bị người ta chụp được…”
Tôi nói một máy móc, ánh mặt trời chiếu đến chói mắt nhưng toàn thân tôi lại trở nên lạnh lẽo.
Tôi không biết người đàn ông kia đã chụp bao nhiêu bức ảnh và thậm chí còn có video hay không?
Nếu như nó bị phát tán ra bên ngoài.
Tôi không đủ can đảm để đối diện với những ánh mắt của mọi người.
Thậm chí người làm bố làm mẹ theo phong kiến và bảo thủ, họ coi trong về danh tiếng nhất.
Bọn họ tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện như vậy xảy ra thêm một lần nữa.
”Sầm An”
Sắc mặt Cố Tây Châu vô cùng u ám: “Anh cũng đã nhận được”
”Hơn nữa còn có một bức thư tố//ng tiề//n”
Tôi bắt đầu không kiềm chế được sự run rẩy của mình: “Cố Tây Châu, chúng ta báo cảnh sát đi”
18
“Năm đó hệ thống giám sát ở đó bị hỏng nên chúng ta không bắt được hắn. Bây giờ công nghệ đã tiên tiến nhiều rồi, chúng ta nhất định sẽ bắt được hắn”
”Sầm An, trước hết em cứ bình tĩnh đi đã”
“Tôi không thể nào bình tĩnh được. Cố Tây Châu, tôi muốn báo cảnh sát, tôi không biết hắn ta đã gửi những bức ảnh đó cho bao nhiêu người rồi”
Nước mắt tôi trào ra: “Có lẽ bây giờ, mọi người trên toàn thế giới đều đã nhìn thấy những bức ảnh đó rồi!”
”Không có đâu Sầm An, anh đã kiểm tra rồi, chỉ có em và anh mới nhận được những bức ảnh đó, không có người thứ ba nào khác nhận được”
”Đối phương chỉ cần tiề//n, hắn ta chỉ cần hai trăm vạn. Nếu chúng ta đưa tiề//n thì tất cả những video và hình ảnh sẽ bị tiêu hủy”
”Chú và dì dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, hai người họ sẽ không chịu đựng được đâu”
“Chỉ là hai trăm vạn thôi, Sầm An, anh sẽ đưa tiề//n cho hắn. Chuyện này hãy để anh giải quyết, anh cam đoan với em, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, được không?”
Cố Tây Châu ôm lấy tôi, nhẹ nhàng dỗ dành với giọng điệu hết sức dịu dàng: “Sầm An, em tin anh đi, có được không?”
Nhưng tôi đã đẩy hắn ra.
”Chúng ta đã chia tay rồi”
”Hơn nữa anh cũng sắp kết hôn”
”Anh không có nghĩa vụ phải giúp tôi về việc này nữa”
”Tôi sẽ không cho hắn hai trăm vạn và tôi sẽ báo cảnh sát”
Nói xong, tôi đưa tay lên lau nước mắt rồi cầm di động định báo cảnh sát.
Nhưng Cố Tây Châu lại ngăn tôi lại.
“An An, em đã khó khăn như thế nào mới có được một cuộc sống ổn định trở lại”
“Hai năm nay em cũng không còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý nữa”
”Anh thật sự không muốn em bị cuốn vào vòng xoay dư luận này nữa”
”Nếu như vậy thì em không chịu đựng được đâu”
Hắn nắm lấy tay tôi, kéo dây chuỗi hạt châu kia ra.
”Em nhìn xem cổ tay của mình đi. Sầm An, không phải lúc nào em cũng may mắn mà được cứu sống như vậy”
”Anh sẽ cho em mượn tiề//n”
“Sau này khi nào em có tiề//n, thì lúc đó em hãy trả lại cho anh”
”Sáu năm trước là anh cứu em, bây giờ những chuyện lên quan đến em, anh sẽ giúp đến cùng”
”Cố Tây Châu, tôi thật lòng rất biết ơn anh đã cứu lấy tôi và thậm chí đã ở bên cạnh tôi suốt những năm qua, chính anh là người đã giúp tôi thoát khỏi nó, tôi nói thật lòng đấy”
”Sầm An, em không cần phải nói lời cảm ơn với anh”
”Thật ra thì em cũng biết đó, anh không có yêu ai khác ngoài em”
Cố Tây Châu ôm lấy mặt tôi, giọng nói mang theo sự nghiêm túc hiếm có: “An, chúng ta làm lành với nhau đi”
“Tình cảm của chúng ta đã trải nhiều năm như vậy, anh thật sự không thể buông bỏ nó và em cũng không thể buông bỏ, có phải vậy không?”
19
Tôi không đồng ý với lời đề nghĩ quay lại của Cố Tây Châu.
Và hắn cũng không bắt ép tôi.
Giống như chuyện bức ảnh chưa bao giờ xảy ra vậy.
Mọi thứ cũng bình yên trở lại.
Lúc đó tôi vừa mới bình tĩnh lại được một chút.
Thì bố mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.
“Sầm An, con phải kết hôn ngay bây giờ và con không được trì hoãn thêm nữa”
“Tại sao vậy ạ?”
“Tại sao con còn hỏi như vậy? Bạn gái của anh trai còn sẽ nổi điên lên vì con mất”
“Nhà người ta không thích anh trai của con chỉ vì anh trai của con có một người em gái như con đấy”
“Bố mẹ lại càng thêm lo lắng hơn nếu như con không thể kết hôn mà chỉ mãi ở lỳ trong nhà rồi con sẽ kéo mọi người vạ lây theo con”
“Sầm An, không phải bố mẹ không yêu thương con nhưng anh trai của con là đứa con trai duy nhất trong gia đình của chúng ta”
“Nếu thằng bé không được kết hôn và cưới được vợ thì bố mẹ không còn mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên mình sau khi xuống mồ”
“Trong suốt những năm qua, con đã bao giờ chi tiêu một đồng một cắ//t bạc nào từ gia đình của mình chưa? Tại sao con lại là người kéo vạ lây anh ấy?”
Tôi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giọng nói cũng run run theo.
“Bây giờ con không tiêu tiền của gia đình mình, nhưng sau này khi con về già thì sẽ ra sao?”
“Lúc đó con không có chồng và không có con cái, ai sẽ chu cấp cho con sau khi con về già? “
“Không phải trước kia con đều phụ thuộc vào anh trai, em gái của mình hay sao?”
“Đó không phải là sự cản trở thì là gì?”
“Con đã ở bên cạnh Cố Tây Châu nhiều năm như vậy nhưng con lại không thể khiến anh ta kết hôn với con, đây không phải là con quá vô dụng rồi hay sao hả An An?”
“Nếu Cô Tây Châu không còn thích con nữa thì con hãy kết hôn với người khác đi”
“Bố mẹ đã quyết định hết rồi, sau hai ngày nữa thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ cho con”
“Con sẽ không kết hôn”
“Dù cô không muốn thì cũng phải kết hôn, nếu cô còn tiếp tục trì hoãn và làm ảnh hưởng đến hôn nhân của anh trai cô, bố mẹ sẽ tre//o cổ trước nhà của cô đây”
Điện thoại bị cúp máy một cách thô bạ//o.
Tôi không biết phải làm như thế nào mà mình có thể kiếm nén được những giọt nước mắt.
Tôi nhốt mình trong phòng suốt một buổi chiều.
Ngoài ra còn có một tin nhắn được gửi đến từ Cố Tây Châu vào vài ngảy trước trên Wechat.
Hắn nói với tôi rằng chỉ cần tôi suy nghĩ lại và muốn quay lại với nhau thì tôi có thể tìm đến hắn bất cứ lúc nào.
Kết hôn với hắn có vẻ là con đường phù hợp nhất đối với tôi lúc này.
Hắn là sự cứu rỗi của tôi khi tôi còn trẻ.
Chúng tôi cũng đã ở bên nhau sáu năm rồi.
Hắn biết và hiểu tất cả những sự tổn thương và những việc mà tôi không thể chịu đựng được.
Dường như trên thế giới này không còn ai thích hợp với cuộc hôn nhân này hơn hắn.
Nhưng trái tim tôi lại mách bảo tôi thêm một lần nữa.
Rằng tôi không muốn.
Khi hắn nói một cách vô liêm sỉ rằng cô gái đó rất trong sạch và ngây thơ.
Trái tim từng yêu thương hắn và hết lòng dựa dẫm vào hắn.
Nó đã chế//t từ lâu rồi.
Hơn nữa, người bạn thân nhất của tôi đã nói với tôi.
Cố Tây Châu chưa từng phát sinh mối quan hệ nào đối với những người phụ nữ xung quanh hắn.
Nhưng trong lúc hắn muốn quay lại với tôi thì hắn lại ngọa//i tình với nữ thư ký mới của mình.
Nếu là quá khứ, có lẽ tôi sẽ rất đau lòng.
Nhưng bây giờ, trong lòng tôi chẳng có bất kỳ một gợn sóng nào.