Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tây Phong Xuy Bất Tán- Full Chương 3: :Tây Phong Xuy Bất Tán

Chương 3: :Tây Phong Xuy Bất Tán

8:30 chiều – 19/05/2024

11

Ánh trăng bạc bỗng nhiên vỡ vụn thành từng mảnh.

Tôi bất chợt nắm lấy cánh tay của Bùi Chiêu, đầu ngón tay đâ//m sâu vào trong cơ bắp đang căng cứ//ng của anh ấy.

Những hình ảnh giống như cơn ác mộng một lần nữa xâm chiếm vào não bộ.

Trong tiềm thức, cơ thể tôi chợt trở nên lạnh lẽo và trở nên căng thẳng hơn.

”An An”

Bùi Chiêu bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, đan xen mười ngón tay của tôi và anh ấy lại với nhau.

”An An, em đừng nhắm mắt”

”Hãy mở mắt ra và nhìn cho rõ, là anh, anh là Bùi Chiêu”

Tôi từ từ mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai của Bùi Chiêu phản chiếu trong tầm mắt của tôi.

Vẻ mặt của anh ấy hiện lên sự kiềm chế cùng sự quan tâm của mình, giọng nói thì nhẹ nhàng nhưng lại kiên quyết.

Những hình ảnh dơ bẩn, tệ hại xuất hiện trong đầu của tôi đột ngột bị tan vỡ thành từng mảnh.

Anh cúi đầu và hôn lên đôi môi lạnh lẽo của tôi: “An An, em đừng sợ”

”Em đừng sợ nữa”

Nhưng những giọt nước mắt của tôi lại từ từ đọng lại.

Rồi nó chảy ra từ khóe mắt, chảy xuống những ngọn tóc.

”Nhưng mà anh Bùi Chiêu”

”Em không sợ, nhưng mà em đau quá”

Anh siết chặt tay tôi và hôn tôi dịu dàng hơn: “Vậy anh cho ra ngoài nhé”

“Đừng”

Tôi nắm giữ chặt lấy những ngón tay thon dài của anh ấy, giữ chặt lấy nó vào từng kẽ ngón tay của mình.

”Anh Bùi Chiêu, anh hôn em thêm một lần nữa đi”

”Được”

12

Chúng tôi dường như đều kiệt sức vào tối hôm đó.

Bùi Chiêu luôn lo lắng cho tôi và chiều chuộng tôi hết mức.

Thật khó để có thể chịu đựng được điều đó.

Suy cho cùng, từ đầu đến cuối, anh ấy đều quan tâm đến cảm nhận của tôi.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn Bùi Chiêu một chút.

Khi đó trời vẫn chưa sáng hẳn.

Nương nhờ ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng sớm, tôi lặng lẽ nhìn Bùi Chiêu.

Từ nhỏ, anh ấy vốn là người kiên định.

Bây giờ, anh ấy lại ở một vị trí cao, thậm chí tính tình có phần trầm ổn hơn so với những người khác.

Ngay cả việc ngủ nghỉ cũng đều theo quy luật.

Còn tôi, tối đêm qua tôi còn đẩy anh ấy ra tận bên ngoài mép giườ//ng.

Cho đến khi thức giấc thì thấy một chân của mình đang gác lên phần bụng dưới của anh ấy.

Mà bàn tay của anh ấy lại đang nắm giữ lấy chân của tôi.

Mặc dù vào mùa hè nóng bức nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lạnh.

Chân tay của tôi sẽ trở nên lạnh cóng ngay cả khi tôi đã ngủ đến nửa đêm.

Tôi không muốn đánh thức anh ấy, tôi đứng dậy và rời khỏi giườ//ng một cách nhẹ nhàng nhất.

”An An”

Lòng bàn tay của anh ấy trở nên trống rỗng, Bùi Chiêu mơ màng gọi tên tôi trong giấc ngủ say.

Tôi vội vàng hôn anh một cái nhẹ nhàng: “Em đi vệ sinh một lát, anh cứ ngủ tiếp đi”

Bùi Chiêu dường như vẫn còn buồn ngủ, anh mở mắt ra và nhìn tôi một cái.

Chỉ trong phút chốc, anh ấy lại chìm vào trong giấc ngủ.

Tôi đi vào phòng tắm, tắm rửa thật nhanh rồi nhanh chóng thay quần áo.

Sợ đánh thức anh ấy tỉnh giấc cho nên tôi đã không sấy tóc.

Rồi xách vali và kéo ra khỏi phòng.

Trước khi cánh cửa phòng đóng lại, tôi không thể không quay lại nhìn thêm một lần nữa.

Bùi Chiêu không biết gì cả và anh ấy vẫn ngủ rất say.

Tận sâu bên trong trái tim, tôi cảm nhận được một nổi đau đớn khó có thể giải thích được.

Sự chua xót tràn ngập bên trong khoang mũi, tôi hạ quyết tâm và đóng cánh cửa lại.

13

Tôi không quay trở lại Bắc Kinh mà mua vé máy bay và đi đến thành phố khác.

Số điện thoại của Bùi Chiêu cũng đã bị tôi chặn lại.

Tôi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn trên Wechat.

Tôi nói rằng tôi muốn đi tham quan một vài nơi và anh ấy không cần phải lo lắng cho tôi, cũng không cần phải đi tìm tôi làm gì.

Vừa đến sân bay chưa lâu, tôi đã nghe thấy tên của mình vang lên trên đài phát thanh.

Là Bùi Chiêu đang tìm tôi.

Tôi ngồi đợi trên ghế và nước mắt không ngừng rơi xuống.

Vì thế, tôi đã đeo khẩu trang, đội mũ và đi qua khu cục kiểm tra an ninh và đi đến cổng lên máy bay.

Đài phát thanh lặp đi lặp lại vô số lần.

Nhưng tôi đã quyết tâm và không bao giờ quay đầu lại.

Bùi Chiêu sẽ không bao giờ biết được tôi đã đi chuyến bay nào và đến thành phố nào.

Huống hồ một người đã cố tình tránh mặt một người.

Việc đó chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Tôi lên máy bay cho đến khi nó chuẩn bị cất cánh.

Lúc này tôi mới tháo khẩu trang cùng chiếc kính râm ra.

Trên điện thoại di động hiện lên rất nhiều tin nhắn, tất cả đều được Bùi Chiêu gửi đến.

Nhưng tôi vẫn không trả lời.

Cuối cùng anh ấy lại gửi thêm vài tin nhắn thêm một lần nữa.

[Cho dù như thế nào đi chăng nữa, em ở một mình bên ngoài phải hết sức cẩn thận và chú ý an toàn nhé]

[Nếu em gặp bất cứ chuyện gì, em có thể tìm đến anh bất cứ khi nào]

[An An, anh ở Bắc Kinh đợi em]

Tôi tắt điện thoại và đeo kính râm lại.

Tôi không muốn cho những hành khách xa lạ nhìn thấy tôi đang rơi nước mắt.

14

Phải nửa tháng sau, tôi mới quay trở lại Bắc Kinh.

Bạn bè biết tôi đã trở về nên lần lượt từng người mời tôi đi ăn tối.

Chỉ là bữa tối được diễn ra một nữa thì Cố Tây Châu đột nhiên không mời mà xuất hiện.

Hắn không nói lời nào kể cả khi hắn đến.

Người phục vụ mang lên những món ăn mới nhưng hắn lại không động đũa đến.

Hắn ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, vẻ mặt lạnh lùng như thể ai đó đang nợ tiề//n hắn vậy.

Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử.

Tất cả mọi người dừng đũa, nhìn tôi rồi lại nhìn sang Cố Tây Châu.

Dần dần trở nên yên tĩnh.

Tôi đặt thìa xuống, nhìn mọi người rồi nở nụ cười: “Sao mọi người im lặng thế?”

”An An, chúng tôi đều ăn xong cả rồi”

“Tôi còn có một số công việc nên đi trước nhé”

Bạn bè lần lượt đứng dậy và lần lượt rời đi từng người một.

“Sao hả? Mọi người mời tôi đi ăn tôi, giúp tôi mở tiệc chào mừng tôi đi xa trở về, bây giờ lại bỏ rơi tôi và muốn rời đi, các cậu đang có ý gì đây hả?”

Tôi giả vờ tức giận.

Tất cả bạn bè ở đây chợt cảm thấy xấu hổ khi nói đến việc rời đi.

Cố Tây Châu bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn nhìn tôi rồi nói: “Được rồi Sầm An, mấy ngày không gặp không em, tính tình của em cũng khá hơn rồi”

”Em muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, không cần phải tỏ ra thái độ kỳ quái như vậy làm gì”

Sắc mặt của Cố Tây Châu đột nhiên tối sầm lại.

Tất cả bạn bè nhận ra được điểm mấu chốt, vội vàng hòa giải.

”Mọi người bình tĩnh đi, có gì thì từ từ chúng ta nói chuyện”

“Hai người đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, có gì mà không thể nói chuyện thẳng thẳng với nhau được chứ?”

”Đúng vậy đó Tây Châu, nếu cậu muốn làm hòa với Sầm An thì đừng tỏ ra kiêu ngạo như vậy nữa”

”Ai muốn làm hòa với cô ấy?” Cố Tây Châu đột nhiên đứng bật dậy.

”Tây Châu, cậu nói gì thế?”

”Đúng vậy đó, Sầm An cũng đâu có đắc tội gì với cậu đâu”

“Và tôi cũng chẳng thấy có chỗ nào đáng để tức giận hết”

Dường như sau khi buông bỏ hoàn toàn, nhiều thứ sẽ không còn quan trọng nữa.

Lời nói của hắn cũng chẳng thể làm tôi thêm tổn thương được nữa.

”Hôm nay tôi đến đây, tôi có chuyện muốn nói với em”

Cố Tây Châu không biết từ đâu lấy ra một tấm thiệp mời, ném cho tôi.

”Như tôi đã nói từ trước, đợi em trở về thì tôi sẽ gửi thiệp kết hôn cho em”

”Nhớ đến uống rượ//u mừng cưới của chúng tôi”

Sau khi Cố Tây Châu nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Tất cả bạn bè đều trở nên bối rối.

“Tổ chức tiệc cưới kiểu gì thế Tây Châu, không phải hai người đang khoe khoang quá đó chứ?”

“Ừ, chúng tôi đã chia tay nhau được nửa tháng rồi”

”Nhưng mà chúng tôi chia tay nhau như vậy, các cậu không muốn chúng tôi làm hòa với nhau à?”

Cố Tây Châu cười nhạt: “Khi yêu nhau, các cậu chưa từng chia tay rồi quay lại với nhau à?”

”Chúc mừng anh nha”

Tôi cầm tấm thiệp mời và nở nụ cười chân thành.

”Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ đi”

Tôi giơ cao tấm thiệp mời rồi nói: “Tôi thật sự rất mừng cho anh”

Nụ cười trên mặt Cố Tây Châu trở nên lạnh lùng hơn một chút.

”Sầm An, em học tính dối trá từ khi nào vậy?”

Nói xong, hắn cười khẩy một tiếng trước khi tôi nói: “Em cứ tiếp tục cứ//ng miệng đi, sau này đừng có hối hận”

15

Cố Tây Châu đóng sầm cửa lại rồi rời đi.

Tất cả bạn bè có mặt ở đây trở nên lúng túng.

Nhưng tâm trạng của tôi không bị ảnh hưởng.

Sau bữa tối, tôi mời mọi người đi hát.

Nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi nhà hàng, tôi lại gặp Bùi Chiêu cùng nhóm bạn của anh ấy.

Anh ấy ăn mặc theo phong cách của một doanh nhân nên nhìn rất xa lạ và khó gần.

Không giống cùng một người mà tôi đã gặp trước đây khi còn ở Đại Lý.

Vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh ấy, một loạt những hình ảnh lạ kỳ xuất hiện trong đầu.

Ai có thể nghĩ tới Bùi Chiêu nghiêm túc cấm dục như bây giờ.

Nhưng khi ở trên giường, anh ấy lại là người hết sức đặc biệt dịu dàng và dỗ dành người khác đến vậy.

Ở đây có một sự trái ngược là người quân tử biết cách kiềm chế bản thân, tuân thủ quy luật nhưng lại bị nhiễm dụ//c vọ//ng từ người phụ nữ và đắm chìm vào những ham muốn dụ//c vọ//ng riêng tư.

Nó được thể hiện một cách rõ rệt trên con người của anh ấy.

Đọc những loại tiểu thuyết như thế này có lẽ đầu óc của tôi đã bị hỏng mất rồi.

Khi Bùi Chiêu nhìn qua, khuôn mặt tôi bắt đầu nóng bừng lên.

Anh ấy nói gì đó với những người xung quanh mình.

Rồi anh rời khỏi nhóm người kia, những người đó dường như đều có thân phận đặc biệt và rồi tiền thẳng về phía của tôi.

Tôi chỉ có thể cắ//n răng và chào anh ấy.

“Anh Bùi Chiêu”

Bùi Chiêu liếc mắt nhìn vài người bạn bên cạnh tôi.

Giọng nói dịu dàng mà hỏi: “Em ăn tối với bạn à?”

”Dạ”

”Em chuẩn bị về sao?”

”Chúng em chuẩn bị đi hát”

Bùi Chiêu gật gật đầu nhưng sau đó rồi hỏi: “Hát ở đâu thế?”

Tôi chỉ có thể nói tên câu lạc bộ.

”Đi đi, em chú ý an toàn và uống ít thôi nhé”

Sau khi Bùi Chiêu nói xong, anh ấy lại gật đầu với vài người bạn của tôi.

Rồi anh ấy xoay người rời đi.

Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

Với thân phận đặc biệt của mình, anh ấy không thích hợp xuất hiện ở những nơi giải trí.

Cho nên anh ấy chỉ có thể hỏi.

Đợi đến khi Bùi Chiêu đi xa, bạn bè bên cạnh mới tò mò mà hỏi: “An An, anh chàng có địa vị giai cấp to lớn kia là ai đó?”

“Anh ta có vẻ khá lịch sự, nhưng trên người anh ta lại tỏa ra khí chất mạnh đến mức tôi không dám nói gì luôn”

“Đó là một người anh trai mà tôi đã quen biết lúc còn ở quê, lâu rồi tôi chưa gặp lại anh ấy, chúng ta cũng mau đi thôi”

Bùi Chiêu có một thân phận đặc biệt và tôi không muốn đem đến những rắc rối đến cho anh ấy.

Dù sao trước kia, khi Cố Tây Châu xảy ra chuyện trong kinh doanh làm ăn, tôi đã từng làm phiền anh ấy một lần rồi