Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Tây Phong Xuy Bất Tán- Full Chương 2:Tây Phong Xuy Bất Tán

Chương 2:Tây Phong Xuy Bất Tán

8:27 chiều – 19/05/2024

6

Có những chuyện xảy ra một cách tự nhiên nhưng chúng tôi lại người hiểu rõ về điều đó nhất.

Nó chỉ làm tôi thêm ngạc nhiên.

Tôi dường như không kháng cự đối với Bùi Chiêu giống như những gì mà tôi tưởng tượng.

Tôi không chống cự lại những nụ hôn và sự động chạm từ anh ấy.

Ở đây, các phòng khách sạn đều có một sân thượng rộng lớn.

Tầng cao nhất và điểm cao nhất dường như chúng ta dễ dàng chạm vào mặt trăng giống như một chiếc đĩa bạc.

Tuy không bật đèn lên nhưng lại dễ dàng nhìn thấy rõ mọi thứ.

Nụ hôn của Bùi Chiêu rơi xuống giữa đôi lông mày của tôi và bắt đầu di chuyển dần xuống bên dưới.

Cho đến cuối cùng, tôi luồng những ngón tay của mình vào mái tóc đen dày của anh.

Các đốt ngón tay của tôi dần chuyển sang xanh rồi lại trắng, tôi nức nở ngăn anh ấy dừng lại:

“Bùi Chiều, đừng chạm vào nơi này”

Bẩn rồi, nó thật sự rất bẩn.

Nó bẩn đến mức ngay cả Cố Tây Châu cũng không muốn chạm đến.

Những cơn ác mộng cũ một lần nữa hiện lên.

Người đàn ông đầy mùi hô//i há//m, hắn bịt miệng và mũi tôi lại, hắn ta thô lỗ mà kéo tóc tôi.

Rồi hắn kéo tôi vào trong một con ngõ cụ//t.

Hắn ta bắt đầu cở//i quần và đẩy tôi ngã xuống dưới mặt đất, nơi mà nước thải đang chảy.

Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi thì cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Nhưng chính Cố Tây Châu đã xuất hiện kịp thời và đã cứu lấy tôi.

Cũng chính hắn là người đã ở bên cạnh tôi khi bố mẹ tôi cảm thấy ghê tở//m và rời bỏ tôi.

Cho nên trong suốt sáu năm qua, hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi nhưng tôi vẫn luôn chọn cách tha thứ cho hắn.

Cho đến lúc này, hắn nói cô gái kia là người trong sạch.

Bùi Chiêu ôm lấy tôi, anh ấy nhẹ nhàng an ủi và kiên nhẫn dỗ dành tôi.

Cơ thể tôi từ căng thẳng như một hòn đá rồi dần dần được thả lỏng hơn.

“Anh Bùi Chiêu”

“Em muốn thử một lần, em muốn thử xem mình có thể trở thành một người phụ nữ hay không?”

“Nhưng có vẻ em đã không làm được rồi”

Tôi mỉm cười nhìn Bùi Chiêu, nước mắt lại rơi xuống: “Có phải rất thất vọng đúng không “

7

Vẻ mặt của Bùi Chiêu dần dần trở nên nghiêm túc.

”Sầm An, em hãy nghe anh nói”

Anh ôm lấy mặt tôi rồi nâng lên, lại nói: “Đó không phải là lỗi của em”

“Lỗi không phải do em bẩn mà là do lòng người và sự thành kiến”

“Em biết điều đó…nhưng mà nó thật sự rất khó”

Lòng người vốn đã có thành kiến cho nên thành kiến đó sẽ không bao giờ xóa bỏ được.

“An An, em có tin anh không?”

“Anh Bùi Chiêu”

“Em hay nhắm mắt lại và đừng suy nghĩ điều gì hết, tất cả mọi thứ cứ giao hết cho anh, được không?”

“Giống như khi chúng ta còn nhỏ, anh đã cõng em qua sông”

“Anh đã cõng em qua đường và cõng em lên đỉnh núi”

“Mỗi lần như thế, em đều nắm trên lưng của anh và rồi nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn nói rằng em tin anh vì anh sẽ không để em bị ngã”

Anh vuốt ve ngọn tóc của tôi, một nụ hôn dịu dàng kéo dài và rơi xuống một cách nhẹ nhàng.

Cơ thể tôi bắt đầu chìm vào chiếc giườ//ng mềm mại.

Các cơ bắp căng thẳng từ từ được thả lỏng ra vànó được xoa dịu dưới những nụ hôn của anh.

Cho đến cuối cùng, nụ hôn cũng rơi xuống nơi đó.

Nó giống như một mảnh đất khô cằn đã rạn nứt nhiều năm.

Rồi bỗng nhiên có một dòng suốt mát từ sâu trong lòng đất tràn lên.

Đất khô cằn rạn nứt dần dần trở nên ẩm ướt.

Cuối cùng, dòng suối trong vắt đã tưới đẫm đất đai.

Đó là sự sống lại từ cõi chế//t.

Đó là niềm hy vọng sắp bị phã vỡ.

Tôi không kiềm chế được mà cà//o rá//ch vai và lưng của Bùi Chiêu.

Một dòng má//u chảy dọc theo cơ bắp rắn chắc của anh ấy.

”Khi còn nhỏ, em luôn muốn làm cô dâu của anh”

Bùi Chiêu vén mái tóc ướt đẫm trên trán tôi ra, giọng nói khàn khàn: “Sao bây giờ đã trưởng thành rồi, em lại không muốn nữa?”

8

Vào ngày thứ năm ở Đại Lý, Cố Tây Châu có gọi điện thoại cho tôi một lần.

Nhưng tôi không trả lời và hắn cũng không còn gọi lại nữa.

Cố Tây Châu đã cầu hôn cô gái kia.

Hắn phô trương khắp nơi và muốn nói cho cả thế giới đều biết đó.

Tôi cũng nhận được rất nhiều cuộc gọi và những tin nhắn.

Có mấy tin nhắn được gửi đến từ mẹ tôi: “Sầm An, Cố Tây Châu đã không cần con nữa, sau này con phải làm như thế nào đây?”

“Không bằng con gả về quê của anh họ đi, ở xa như vậy, sẽ không ai biết đến chuyện xấu hổ trước kia của con nữa”

Còn có một tin nhắc khác của Cố Tây Châu được gửi tới: “Sầm An, khi nào từ Đại Lý trở về, anh sẽ gửi thiệp cưới cho em”

Tôi cũng không trả lời.

Tôi nhìn Bùi Chiêu đứng cách đó không xa và đang tập trung vào công việc kinh doanh của mình.

Tôi từ từ đi đến quyết định.

Anh ấy có một tương lai tươi sáng và có một sự nghiệp đang được phát triển.

Anh ấy không nên liên quan đến một người phụ nữ như tôi, người mà trên cơ thể có những vết bẩn mà không bao giờ có thể làm sạch được nữa.

Mặc dù đó không phải là lỗi của tôi.

Nhưng thế giới này sẽ dùng vết bẩn này mà tấ//n cô//ng và làm tổn thương anh ấy.

Tôi không muốn anh ấy bị đối xử như vậy.

9

Cố Tây Châu dựa lưng vào thành ghế sô pha.

Cô gái ngồi trước mặt bật khóc nhưng hắn dường như không thấy đau lòng.

“Anh vừa cầu hôn em vào ba ngày trước, tại sao bây giờ anh lại nói lời chia tay?”

“Có phải vì bạn gái cũ của anh, có đúng không?”

Cô ta chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên ôm đầu hét lên.

Sau đó là tiếng ly bị vỡ vang lên.

Những mảnh thủy tinh cà//o vào mặt và mu bàn tay của cô ta, má//u lập tức tuôn ra.

Cố Tây Châu cảm thấy cơn tức giận vẫn chưa được nguôi.

Hắn đá mạnh vào chiếc bàn ở phía trước mặt mình: “Cô nghĩ mình là cái quái gì mà nhắc đến cô ấy?”

Cô ta hoảng sợ đến mức khóc lóc và cãi lại: “Chính anh đã nói, chính anh đã nói trong lúc anh say”

“Anh nói cô ta bị cưỡ//ng hiế//p, tuy chưa đến bước cuối cùng nhưng trên người cô ta đã bị bẩn và nó làm cho anh cảm thấy buồn nôn”

“Câm miệng”

Cố Tây Châu giơ tay lên, hung dữ mà tát một bạt tai vào mặt cô ta.

”Tây Châu, đừng làm lớn chuyện lên” bạn bè vội vàng đi đến can ngăn và thuyết phục hắn lại.

“Dù sao thì cậu và Sầm An cũng đã yêu nhau nhiều năm như vậy rồi, nếu trong lòng cậu vẫn còn nhớ và lo lắng cho cô ấy thì cậu cúi đầu chịu thua đi”

“Những lời này của cậu quả thật rất quá đáng, Sầm An vô tội, cô ấy là người bị hại”

Cố Tây Châu cười lạnh một tiếng, hất tay bạn mình ra: “Nói xong chưa?”

“Cô ấy đúng là nạn nhân, nhưng tôi nói có lời nào không đúng à?”

“Nếu tôi không cứu cô ấy và chỉ có tôi thích cô ấy thì trên đời này làm gì có người đàn ông nào lại kết hôn với một người phụ nữ như cô ấy?”

“Cô ấy có tư cách gì giận dỗi tôi? Đi nhiều ngày như vậy chứng tỏ cô ấy cũng rất có gan”

Cố Tây Châu càng cười càng trở nên lạnh lùng hơn: “Để tôi xem cô ấy làm được gì, tốt nhất là cô ấy đừng quay lại mà cầu xin tôi”

10

Trong hai ngày cuối cùng ở lại Đại Lý, Bùi Chiêu đã hoãn lại tất cả các công việc còn lại của mình.

Anh ấy đã cùng tôi thực hiện một chuyến đi đặc biệt để đến nhiều nơi khác nhau.

Thậm chí anh ấy còn mua cho tôi rất nhiều váy xinh.

Và anh cũng cố gắng hết sức để chụp những tấm ảnh đẹp theo yêu cầu của tôi.

Ban đầu thì kỹ năng chụp ảnh của anh ấy thật sự rất tệ.

Có lẽ là do sự chênh lệch về chiều cao, cho nên khi anh ấy chụp ảnh, tôi giống như biến thành một người lùn chỉ cònmột phần hai người.

Nhưng sau khi thấy tôi tức giận đến hai lân liên tiếp, anh ấy đã chụp được một bức ảnh xinh đẹp dành cho tôi.

Cho nên bạn cũng thấy đấy, sự khác biệt về sự có tâm và không có tâm là ở chỗ này.

Cố Tây Châu thì rất hiếm khi chụp ảnh cho tôi.

Thỉnh thoảng một vài tấm ảnh của tôi đều có những dáng vẻ trông rất kỳ quái.

Và chúng tôi cũng hiếm khi đi chơi cùng nhau.

Trước đây, mỗi lần tôi nghĩ về nó, tôi sẽ cảm thấy rất buồn.

Nhưng cho đến cuối cùng, vẫn chỉ là tự mình an ủi lấy chính mình.

Vậy tôi còn yêu cầu điều gì xa vời hơn nữa?

Khi cả thế giới đều nghĩ rằng tôi là kẻ bẩn thỉu thì chỉ có mỗi Cố Tây Chây vẫn giữ nguyên quyết định của mình mà đứng bên cạnh tôi.

Chỉ là tôi không nên tham lam và yêu cầu những thứ xa vời thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ thay đổi quyết định ban đầu của mình.

Thật ra thì tôi cũng có thể hiểu được suy nghĩ hiện tại của hắn.

Dù sao thì Cố Tây Châu bây giờ cũng là người thành công trong sự nghiệp.

Hắn không còn là một cậu bé phiền phức như ở thời điểm mà mối quan hệ giữa bố mẹ hắn trở nên đổ vỡ, và hắn không còn được yêu thương nữa.

Tôi dường như cảm thấy nhẹ nhỏm.

Và tôi cũng quyết định buông bỏ hoàn toàn.

Đêm trước khi rời khỏi Đại Lý, tôi và Bùi Chiêu đều uống đến say khướt.

Vẫn là căn phòng đó.

Một vầng trăng sáng treo trên sân thượng.

Bùi Chiêu bế tôi lên giường.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng màu bạc bao phủ nửa căn phòng.

Khi anh ấy hôn tôi thì tôi đã nhắm mắt lại.

Giống như tôi quay trở lại thời còn trẻ mà vô tư vô lo khi xưa.

Tôi đã ở bên cạnh Bùi Chiêu suốt cả ngày, và tôi luôn nằm trên lưng của anh ấy mỗi khi tôi mệt mỏi.

Sau này lớn lên, trong suy nghĩ của cô gái luôn tràn ngập những hình ảnh của anh.

Sau đó anh ấy lên cấp ba và rồi lên đại học, thời gian xa anh ấy xa tôi càng ngày càng dài và nhiều hơn.

Sau đó, sự việc kia lại xảy ra.

Tôi không ngừng suy nghĩ trong sự bàng hoàng.

Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra, liệu tôi có phải đã kết hôn cùng với Bùi Chiêu như một lẽ đương nhiên rồi hay không?

”An An”

Bùi Chiêu chống hai tay ở hai bên hông của tôi, đôi mắt của anh ấy đã nhuộm một tầng dụ//c vọ//ng mờ nhạt.

“Nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy nói cho anh biết nhé”