Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CUỐI CÙNG ĐÃ RA TAY RỒI Chương 6 HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CUỐI CÙNG ĐÃ RA TAY RỒI

Chương 6 HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG CUỐI CÙNG ĐÃ RA TAY RỒI

6:57 sáng – 24/11/2024

27.

Cao Triệt đã trở lại, chuyện phế đế dĩ nhiên không còn ai nhắc đến nữa.

Thật ra, ta nhìn ra được phụ thân và các vị bá bá của ta đều thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện mưu phản, ai ai cũng thấy sợ. Chẳng qua là bị “uy quyền” của mẫu thân ta ép buộc…

À không, là do sự hôn quân vô đạo của “người nào đó”!

Thân thể Cao Triệt quả thực suy yếu nặng nề, Quách thần y đích thân điều trị, nói cần tĩnh dưỡng một năm rưỡi sẽ khỏe lại.

Chuyện triều chính giao cho gia đình ta, hắn nói hắn yên tâm.

Vừa tỉnh lại, Lương Vũ lập tức dẫn theo đám phi tần của nàng bỏ chạy, chẳng thèm tìm lý do.

Chính trưởng công chúa Bình Nhạc đứng ra quán xuyến, tổ chức hàng loạt tang lễ, còn khiêng ra không biết bao nhiêu quan tài trống, nói rằng đám phi tần ấy đều chết bất đắc kỳ tử.

Bình Nhạc là công chúa lớn lên dưới sự che chở của mẫu thân ta.

Phò mã đầu tiên của nàng quá vô dụng, mẫu thân ta vì danh tiếng của nàng mà bí mật xử lý, cứu vãn nửa đời sau của nàng.

Hoàng gia không phải không có tình thân, chỉ là hoàng thất mang trên vai trách nhiệm nặng nề.

Bình Nhạc không thể dung thứ một “đệ đệ” muốn trọng thương làm hại bách tính, lại còn nhìn nàng bằng ánh mắt dâm tà.

Sau này biết “đệ đệ” bị mượn xác hoàn hồn, nàng cũng khóc một trận.

Cao Triệt giờ đây đã buông bỏ gánh nặng, không còn cố sức cần mẫn vì muốn được mẫu thân ta chấp nhận, mà an tâm dưỡng bệnh.

Mỗi ngày trong điện chỉ có ta, hắn, và Quách thần y. Miễn cưỡng coi như ba người xuyên không vui vẻ bên nhau.

28.

Cao Triệt kể với chúng ta rằng, hắn đã xuyên vào thân xác của một phú nhị đại thời hiện đại.

Ta kinh ngạc:

“Lại còn là phú nhị đại cơ đấy?”

Ta còn tưởng hắn xuyên vào thân một kẻ loser sống không ra gì chứ…

Cao Triệt nghiêm túc dạy bảo ta:

“Không được phán anh hùng qua xuất thân.”

“Ồ.”

 Ta cười híp mắt, tựa vào người hắn.

Thật ra, “người nào đó” ở hiện đại, tuy xuất thân tốt, nhưng cuộc sống chẳng mấy thuận lợi.

Hắn vô tài vô dụng, gia đình lại có mẹ kế và em trai nên bị đẩy ra ngoài rìa gia tộc.

Cao Triệt xuyên vào, lại phát huy phong cách cá nhân, nỗ lực tiến thân.

“Hắn không phải muốn trèo cao gì, chỉ là muốn có thêm tài nguyên để tìm cách quay về…”

Kết quả là hắn trèo thẳng lên chức tổng giám đốc tập đoàn gia đình.

Không ngờ tìm cao nhân khắp nơi vẫn không về được, thế rồi một ngày đi ngủ, hắn đã quay trở lại.

Quách Thần y nói:

“Đó là nhờ lão phu châm cứu hay.”

Ông kể, bộ pháp châm này ông nghĩ ra trước khi gặp phu nhân, còn chưa từng thử nghiệm.

Kết quả là có ngay một thí nghiệm sống, không ngờ lại thành công.

Ta định mắng ông không cẩn thận, lỡ làm chồng ta hỏng thì sao? May mà kịp nhận ra mình nên ngoan ngoãn,  ngậm miệng lại.

Ta nói:

“Ngài còn để hắn ngồi lên chức tổng giám đốc, thật là tiện nghi cho hắn. Nhưng với năng lực của hắn, quay về rồi, chắc vị trí này cũng không giữ được lâu…”

Đang nói, thái giám tới đưa thuốc.

Đó là Tiểu Phúc Tử, người đã theo hầu bên Cao Triệt từ trước đến may, nên chúng ta không để tâm.

“Hoàng, hoàng thượng xin dùng thuốc…”

Ta chợt nhận ra điều gì đó bất thường:

“Ngẩng đầu lên.”

Hắn theo phản xạ ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy hận thù và không cam tâm chạm vào ánh mắt ta!

Ta kinh ngạc:

“Quách Thần y, ngài châm cứu thật giỏi, may mà không gây hại cho phu quân ta…”

Ta vừa giả vờ, vừa khích hắn, cuối cùng hắn thừa nhận!

Thì ra đây chính là “người nào đó”! Hắn không quay lại được, mà lại mượn xác Tiểu Phúc Tử!

Ta mừng như mở hội:

“Người đâu, đem hắn đi đổ phân, mỗi ngày bỏ thêm một nắm cát vào cơm hắn…”

Ta thậm chí còn không ra lệnh giết hắn. Nhưng kẻ này chịu khổ không nổi, ba tháng sau hắn đã tự sát rồi

Trước khi chết còn hét lên một tiếng:

“Trời xanh bất công!”

Sau đó bị người ta ném ra bãi tha ma.

29.

Cao Triệt dưỡng bệnh chưa đầy một năm, thân thể hắn dần dần hồi phục.

Gia đình mẫu thân ta cũng từ từ trả lại quyền lực cho hắn.

Ba năm sau, hai vị cữu cữu của ta giao lại binh quyền. Sau đó, phụ thân ta từ quan, dẫn theo mẫu thân ta, cùng phu thê của Quách thần y, lên đường du ngoạn bốn phương.

Mẫu thân nói:

“Không thể cứ mãi quẩn quanh trong mảnh đất kinh thành nhỏ bé này. Thế giới rộng lớn thế kia, mẫu thân muốn đi xem thử.”

Nghe là biết ngay bị Quách thần y thuyết phục, mà Quáchthần y khả năng cao lại là được Cao Triệt nhờ cậy.

Còn mẫu thân, bà cũng bằng lòng tiếp nhận sự thuyết phục này. Dẫu vậy, trước khi rời đi, bà vẫn dặn dò ta:

“Mẫu thân đã để lại hậu chiêu cho con. Ba huynh trưởng của con vẫn ở trong triều, tiếp tục phát huy ánh sáng và nhiệt huyết.”

Ừm, “phát huy ánh sáng và nhiệt huyết”…

Mấy từ này, thật khiến người ta không biết nói gì.

Ta chẳng nói lời nào, chỉ vẫy chiếc khăn tay nhỏ của mình, tiễn người thân rời kinh thành.

Cao Triệt dần dần nắm toàn quyền. Hắn chăm chỉ lo việc nước, thực hiện hoài bão của mình.

Chuyến xuyên không này, hắn đã mang về từ hiện đại không ít tri thức.

Hắn không chỉ nhớ công thức chính xác nhất để chế tạo thuốc súng, mà còn biết hơn mười loại công cụ cải thiện hiệu suất canh tác, kiến thức phát triển thủy lợi, cách phòng trừ sâu bệnh, tăng sản lượng…

Hắn nói hắn muốn nghiên cứu lai tạo lúa nước. Nhưng điều kiện không cho phép, hắn đành phái người khắp nơi tìm kiếm giống lúa tốt.

Thế giới rộng lớn, chắc chắn sẽ có giống lúa tốt hơn.

Còn về thuốc súng…

Hắn khắc công thức tinh xảo nhất lên ngọc, niêm phong trong túi gấm, giao lại cho hoàng nhi của chúng ta.

Hắn căn dặn:

“Truyền lại cho hậu thế, nếu gặp binh biến khó tránh, lúc bất đắc dĩ, mới được mở túi gấm này.”

Hắn tin rằng vũ khí là để bảo vệ và giữ gìn, chứ không phải để giết chóc.

Ta nghĩ, quả thực ở hiện đại, hắn đã học được rất nhiều điều và vận dụng khéo léo vào thời đại này.

Ngoại trừ…

30.

Đêm ấy, ta đang ngủ ngon lành thì Cao Triệt đột nhiên chui vào chăn của ta, sau đó hắn bắt đầu động tay động chân.

Ta bị làm tỉnh giấc, lập tức khó chịu.

Mười năm vợ chồng, gần như đêm nào hắn cũng đến, ta sớm đã chẳng còn chút hứng thú nữa rồi!

“Ngươi cút ra!”

Hắn không chịu, còn làm mình làm mẩy, lăn lộn trên giường.

“Nguyệt Vọng, nàng nói thật đi, có phải nàng chê ta dơ bẩn không? Năm xưa chính nàng hại ta thành ra thế này, nàng không được ghét bỏ ta…”

Chiêu này, trước kia còn chút tác dụng. Ta áy náy trong lòng, thường thuận theo ý hắn. Nhưng hôm nay, thái y vừa nói với ta rằng ta lại có rồi!

Ta nổi giận đùng đùng:

“Cao Triệt! Ngươi rốt cuộc ở đó đọc bao nhiêu tiểu thuyết hả?!”

End