Mẹ ta nói đại tỷ của ta thông minh hiểu biết, có thể gả vào tông thân hầu phủ, làm rạng danh gia môn. Nhị tỷ thì khéo léo nhanh nhẹn, có thể gả vào gia tộc danh giá, sinh con đẻ cái.
Còn ta lại chẳng làm được gì, khuôn mặt bầu bĩnh, chỉ xứng gả cho một thư sinh, sau này chỉ mong không làm liên lụy đến hai vị tỷ tỷ là tốt rồi.
Vốn dĩ ta cũng nghĩ như vậy.
Nhưng cậu út phủ Tần vương, Tần Chi Phàm, lại để ý đến ta, khiến ta rất khó xử.
“Bao giờ nàng mới nói với cha mẹ nàng đây?”
Ta cắn môi đến mức gần rướm máu, giọng nói yếu ớt đến không thể yếu hơn:
“Cầu xin huynh mà, đừng ép ta nữa.”
“Hừ! Ta ép nàng?”
Tần Chi Phàm bướng bỉnh đến mức chín con bò cũng không kéo nổi, “Được! Ngày mai ta sẽ đến nhà nàng cầu hôn.”
Ta nhẹ nhàng níu lấy tay áo của hắn, hôn lên khóe miệng hắn:
“Đợi thêm chút nữa đi, cuối năm ta sẽ thú nhận với cha mẹ.”
Tần Chi Phàm dừng bước, liếc nhìn ta một cái:
“Nhiều nhất là một tháng, đừng lừa ta.”
Rồi sau đó, trời đất quay cuồng, ta rơi vào một vòng tay rắn chắc.