Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thành thân không chủ đích Chương 1 Thành Thân Không chủ đích

Chương 1 Thành Thân Không chủ đích

4:56 chiều – 01/07/2024

Mẹ ta nói đại tỷ của ta thông minh hiểu biết, có thể gả vào tông thân hầu phủ, làm rạng danh gia môn. Nhị tỷ thì khéo léo nhanh nhẹn, có thể gả vào gia tộc danh giá, sinh con đẻ cái.

Còn ta lại chẳng làm được gì, khuôn mặt bầu bĩnh, chỉ xứng gả cho một thư sinh, sau này chỉ mong không làm liên lụy đến hai vị tỷ tỷ là tốt rồi.

Vốn dĩ ta cũng nghĩ như vậy.

Nhưng cậu út phủ Tần vương, Tần Chi Phàm, lại để ý đến ta, khiến ta rất khó xử.

“Bao giờ nàng mới nói với cha mẹ nàng đây?”

Ta cắn môi đến mức gần rướm máu, giọng nói yếu ớt đến không thể yếu hơn:

“Cầu xin huynh mà, đừng ép ta nữa.”

“Hừ! Ta ép nàng?”

Tần Chi Phàm bướng bỉnh đến mức chín con bò cũng không kéo nổi,    “Được! Ngày mai ta sẽ đến nhà nàng cầu hôn.”

Ta nhẹ nhàng níu lấy tay áo của hắn, hôn lên khóe miệng hắn:

“Đợi thêm chút nữa đi, cuối năm ta sẽ thú nhận với cha mẹ.”

Tần Chi Phàm dừng bước, liếc nhìn ta một cái:

“Nhiều nhất là một tháng, đừng lừa ta.”

Rồi sau đó, trời đất quay cuồng, ta rơi vào một vòng tay rắn chắc.

 

1

Gần đây lúc ra ngoài, ta luôn bắt gặp cậu út Tần gia – Tần Chi Phàm.

Ta ngồi trên xe, hắn cưỡi ngựa hiên ngang đi qua.

Ta mua trâm hoa, hắn chọn trâm vàng ngọc ở phía sau tấm bình phong.

Ta đi dạo cùng các tiểu thư, hắn cũng có thể ngồi thuyền cùng bằng hữu lướt ngang qua.

Các tiểu thư nói:

“Nhìn kìa, người đứng đầu thuyền là tiểu công tử Tần gia, anh tuấn thật đó, gia thế lại tốt, trong cung còn có một quý phi là cô của chàng ấy, ai mà gả được cho chàng ấy, đúng thật là phúc khí tu từ kiếp trước.”

“Nghĩ gì vậy hả? Tần gia chỉ kết thông với các quý nữ hàng đầu, huống hồ chàng là con út, thậm chí có thể gả cho công chúa.”

“Tại sao lại không dám với tới? Nhìn kìa, có phải chàng ấy đang nhìn ta không?”

“Rõ ràng chàng ấy đang nhìn ta mà!”

Các tiểu thư cười đùa với nhau, nhưng ta lại âm thầm đỏ mặt ở phía sau.

Sao ta lại cảm thấy, Tần Chi Phàm đang nhìn ta nhỉ?

2

Khi mẹ và các tỷ tỷ lên núi lễ Phật, lúc lạy Phật ta luôn cảm thấy có người nhìn ta từ phía sau.

Nhìn quanh, chỉ toàn là khách hành hương, lại nghĩ mình đa nghi.

Mẹ ta trách ta lạy Phật mà không chuyên tâm.

Ta vội chỉnh đốn tư thế, lại không nhịn được mà nhìn đại tỷ và nhị tỷ.

Hai tỷ tỷ của ta đều xinh đẹp, không cần hỏi cũng biết là cầu mong có được ý trung nhân.

Nhưng mẹ ta nói ta còn nhỏ, có thể chờ vài năm nữa, nên ta cũng không vội cầu nhân duyên.

Chỉ cầu cho quốc thái dân an, cha mẹ khỏe mạnh là được!

Vừa ra khỏi cổng chùa, nhị tỷ nói tỷ ấy để quên quạt tròn ở trong chùa.

Ta tự nguyện xuống xe ngựa đi tìm.

Nhị tỷ không yên tâm, hỏi ta nếu có ai hỏi thì phải trả lời thế nào.

Ta khẽ nói:

“Là do ta làm mất, không liên quan gì đến nhị tỷ.”

Nhị tỷ hài lòng kéo màn xe xuống.

Ta nhún vai, nhảy xuống và quay lại tìm, nếu để muộn hơn có thể sẽ không tìm thấy nữa.

Khi tìm thấy quạt tròn và ra khỏi chùa, ta đi trên con đường nhỏ yên tĩnh.

Lại bắt gặp Tần Chi Phàm.

Không biết hắn từ đâu nhảy ra, chỉ ba bước đã đến trước mặt ta.

Khiến ta không thể né tránh.

Ta hoảng hốt dùng quạt của nhị tỷ che mặt, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Rồi, ta đi sang trái hắn cũng đi sang trái, ta đi sang phải hắn cũng đi sang phải.

Tà áo màu xanh lá trúc của hắn đong đưa trước mắt ta, lộ ra đôi giày đen tuyền.

Ta nhăn mày ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đào hoa hấp dẫn.

Dường như hắn đang đợi ta, thấy ta nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười, ta không thể không ngẩn người.

Chỉ nghe hắn trầm giọng hỏi:

“Nàng tên là Diệp Lạc Lạc? Là chữ Lạc trong Lạc Lạc đại phương hay là…”

Ta sững sờ, quên cả việc nâng quạt lên.

Trong đầu chỉ có một câu hỏi.

Người này sao mà…

Cứ như lưu manh vậy?

3

Kẻ lưu manh nói hắn tên là Tần Chi Phàm, chữ Phàm trong “trác việt bất phàm”.

Hắn nói hắn đã tìm hiểu rồi, cha ta tên là Diệp Vân Sơn, nguyên là tri châu Lạc Dương, hiện là chủ sự Lục Bộ.

Mẹ ta xuất thân từ dòng dõi thư hương lớn của Thiệu gia ở Hà Gian.

Ta còn có hai tỷ tỷ nổi danh tài giỏi.

Ta không nhịn được, hỏi hắn tìm hiểu gia đình ta làm gì?

Tần Chi Phàm khẽ ho một tiếng, có chút ngượng ngùng.

“Nàng… đã đính hôn chưa?”

Ta:

“…”

Tuy nhỏ tuổi hơn các tỷ tỷ, nhưng dù sao cũng đã đến tuổi nói chuyện thành hôn.

Tần Chi Phàm thẳng thừng hỏi ta đã đính hôn chưa, làm ta mất bình tĩnh.

“Cái… cái gì cơ?”

Tần Chi Phàm có lẽ cũng cảm thấy mình hơi đột ngột, mím môi, sờ sờ gáy rồi đổi giọng.

“Ngày mai mẹ ta sẽ đãi tiệc ở phủ, nàng có thể đến chơi không?”

Ta ngớ người.

Hắn mời ta đến làm khách sao?

Nhưng từ xưa đến nay khách đều là do chủ nhà đích thân gửi thiệp mời, làm gì có ai mời kiểu này?

Hơn nữa hắn không phải tiểu thư tỷ muội gì của ta, lại là nam nhân bên ngoài, sao có thể tùy tiện đồng ý?

“Không đi!” Ta đỏ mặt đáp lời.

Tần Chi Phàm thăm dò hỏi tiếp.

“Vậy ta có thể đến tìm nàng đi chơi không?”

 

4

Ta vốn nghĩ rằng Tần Chi Phàm chỉ nói đùa.

Nhưng không ngờ, ngày hôm sau, ta thật sự gặp hắn ở hoa viên nhà mình.

Ta hoảng hốt, theo phản xạ nhìn quanh.

“Huynh… huynh vào đây bằng cách nào?”

Tần Chi Phàm mỉm cười bước lại gần, ngồi xuống tảng đá xanh bên cạnh ta.

“Yên tâm, ta không trèo tường, vào từ cửa chính của quý phủ đó.”

Khi ấy, mẹ ta dẫn đại tỷ và nhị tỷ đến Tần phủ làm khách, ta theo lệ vì nhỏ tuổi nên phải ở nhà.

Nha hoàn tiểu Thúy của ta bị tiểu đồng của Tần Chi Phàm chặn ở cửa hoa viên, đang đứng nhón chân nhìn về phía này.

Gần ta nhất chỉ có những con cá chép trong ao.

Nhưng rõ ràng chúng không thể làm chủ cho ta.

Trên mặt ta không khỏi để lộ ba phần lo lắng, bảy phần ủy khuất.

Tần Chi Phàm, dựa vào gia thế hiển hách, phong thái tự tin, giờ lại dám ngang nhiên đuổi theo đến tận nhà.

Tần Chi Phàm thấy ta sắp khóc, vội giải thích.

“Ta vào từ cửa chính thật mà, đại ca của ta, Tần Chi Ngôn, có việc bàn với cha nàng, giờ đang nói chuyện trong thư phòng, ta rảnh rỗi nên đi dạo xung quanh, thật đó!”

Nghe vậy, ta thở phào nhẹ nhõm.

Bớt lo lắng nhưng lại thêm phần ngượng ngùng.

Hôm qua, hắn chặn ta lại nói mấy câu lảm nhảm, khiến ta mất ngủ cả đêm.

Giờ lại đột ngột xuất hiện ở đây.

Nếu bị cha mẹ và hai tỷ biết…

“Huynh…huynh mau đi đi.”