Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Thành thân không chủ đích Chương 2 Thành Thân Không chủ đích

Chương 2 Thành Thân Không chủ đích

4:57 chiều – 01/07/2024

Ta khuyên Tần Chi Phàm rời đi.

Nhưng hắn cười đùa nói:

“Cách tiếp khách của quý phủ thật đặc biệt.”

Hắn còn giả vờ tủi thân, nói từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn không được nữ nhi hoan nghênh.

Ta đỏ mặt không dám đáp, chủ yếu là không biết nói gì.

Tần Chi Phàm lấy thức ăn cho cá từ tay ta, rải hết xuống ao.

Ta bảo hắn đừng cho ăn nhiều quá, cá không biết đói, ăn nhiều sẽ no chết.

Nhưng hắn nói, cho ăn ít thì luôn có những con không đủ ăn, những con tranh ăn nhiều mới dễ no chết.

Chết vậy cũng đáng!

Ta chớp mắt, bình thường mọi người đều sợ cá no chết, chứ không ai lo cá ăn không đủ.

Giống như ta vậy, cha mẹ dồn hết vốn liếng cho hai vị tỷ tỷ, chỉ bảo ta đừng làm vướng chân.

Lời của Tần Chi Phàm nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng lại khá có lý.

Tần Chi Phàm hỏi:

“Nàng đã từng được ăn cá nướng chưa?”

Ta nhẹ lắc đầu:

“Đầu bếp trong phủ chỉ nấu hấp hoặc kho, chưa ăn nướng bao giờ.”

Tần Chi Phàm nói: “Ta từng ở trong núi, bắt cá từ sông lên xiên nướng, rắc một chút muối, ăn còn ngon hơn ở trong phủ.”

“Thật sao?”

Ta mắt sáng rực hỏi hắn.

Gì mà núi, gì mà sông, ta chưa từng được đi, cá nướng rắc muối, có mùi khói không nhỉ?

Tần Chi Phàm cười nói:

“Sau này sẽ dẫn nàng đi ăn.”

Giữa bọn ta, dường như bỗng có những bí mật nho nhỏ mà chẳng ai hay biết.

Tần Chi Phàm đi rồi, nhưng lòng ta như hồ xuân bị khuấy động, không thể yên tĩnh.

Mẹ đã về.

Đại tỷ Diệp Triêu Nhan rất tức giận.

“Hừ! Tiểu thư nhà thừa tướng vẽ tranh, tại sao lại bắt ta mài mực, chỉ vì cha ả mới thăng chức ở Lục Bộ sao?”

Nhị tỷ Diệp Mộ Tuyết cũng không vui:

” Ít nhất đại tỷ có thể nhân việc mài mực mà được chỉ điểm vài cảnh trong tranh, còn được thêm chút danh tiếng, ta thì bị chèn ép giữa đám quý nữ, không chen vào được câu nào.”

Mẹ ta mím môi uống trà, trách mắng:

“Mới thế mà đã không chịu nổi rồi? Cũng tốt, để các con biết lễ nghi của gia tộc lớn thật sự là như thế nào. Hôm nay người chủ trì tiếp khách của Tần gia, là đại thiếu phu nhân Tần gia, buổi tiệc lớn như vậy nhưng sắp xếp không hề có chút sai sót, đó mới là bản lĩnh thật sự, các con còn phải học hỏi nhiều.”

Hôm nay Tần gia tổ chức tiệc cho nhị công tử Tần Chi Mộ kén vợ, đại tỷ và nhị tỷ có vẻ thất vọng, ta càng không dám nhắc đến chuyện của Tần Chi Phàm.

Buổi tối lúc ăn cơm, cha có nhắc đến chuyện đại công tử Tần gia đến thăm.

Nghe nói đi cùng còn có Tần Chi Phàm, ngay lập tức mẹ ta liền không giữ được bình tĩnh.

Mẹ nói đại tỷ xứng với nhị công tử Tần gia, tuy có vài khuyết điểm, nhưng so với tam công tử mang tiếng ăn chơi lại không có quyền lực thực sự thì vẫn đỡ chán.

Cha nhíu mày nói:

“Triêu Nhan lớn hơn Tần Chi Phàm ba tuổi.”

Mẹ nói:

“Người ta nói lấy nữ nhân lớn hơn ba tuổi là ôm được cục vàng.”

Nghĩ lại thì, các nhà danh gia vọng tộc ở kinh thành cũng chẳng mấy ai tin chuyện này, nên mẹ chuyển ánh mắt sang nhị tỷ.

“Nếu không thì, Mộ Tuyết cũng được, Mộ Tuyết tính tình dễ thương, dung mạo không tệ, ta đã dạy dỗ nhiều năm, gả cho tam công tử nhà họ Tần, hoàn toàn xứng đáng.”

Cha hắng giọng.

Bảo mẹ bớt nói vài câu, nói tam công tử nhà họ Tần ăn chơi có tiếng, nghe nói còn từ chối hôn sự do Hoàng thượng ban cho.

“Bà cứ phán nào thì trưởng nữ thứ nữ, còn phải xem tam công tử nhà họ Tần có ưng không chứ.”

Mẹ nói:

“Nếu hắn không ưng trưởng nữ thứ nữ nhà ta, thì hắn thích kiểu gì?”

Ta nhẹ nhàng giơ tay, hỏi:

“Có thể là kiểu như con không?”

5

Vừa nói ra, ta liền hối hận.

Quả nhiên, ánh mắt cả nhà đều tập trung vào ta.

Nhị tỷ Diệp Mộ Tuyết véo má ta cười khẩy.

“Muội nghĩ gì vậy? Tam công tử nhà họ Tần thích muội, thì có mà cóc biết leo cây.”

Đâu đến nỗi vậy…

Đại tỷ lắc đầu, cười nói:

“Tam muội, muội có biết trên đời này tất cả những thứ tốt đẹp không bao giờ tự nhiên mà có?

“Lúc ta và nhị tỷ luyện đàn đến nứt cả tay vào mùa đông, muội đang làm gì?

“Mùa hè mài bút ướt cả áo, thì muội ở đâu?”

Ta?

Ta đang bưng trà, đuổi muỗi, dỗ dành tứ đệ cho các tỷ mà!

Được rồi! Ta thừa nhận, đúng là đôi khi ta có chút lười biếng.

Đại tỷ là viên ngọc sáng, được kỳ vọng vô hạn.

Nhị tỷ là cơn mưa ngọt ngào, được yêu thương vô bờ.

Đến lượt ta, chỉ trở thành “sao sinh ra lại không phải là con trai?”

Mẹ chán ngán, cha cũng chẳng còn hứng thú.

Điều đáng buồn hơn là, họ nhanh chóng có thêm tứ đệ.

Diệp gia nhà họ đã có người nối dõi, ai còn để ý đến ta?

Lúc nhỏ, tuy ta không lo thiếu ăn thiếu mặc, nhưng luôn cảm thấy thiếu thốn gì đó so với những đứa trẻ khác.

May thay, ta vẫn lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ. Ta nghĩ, không có phiền muộn nào mà một bữa ăn ngon không giải quyết được.

Nếu có, thì hai bữa!

Cả nhà đều nói ta hay mơ mộng viển vông, ta cũng không phản bác.

Dù sao, ta sợ ta hiểu lầm ý của Tần Chi Phàm, nhỡ đâu hắn chỉ đơn thuần muốn chơi với ta?

Hoặc hắn đối xử với nữ nhi nào cũng vậy thì sao?

Nói với gia đình chẳng phải là tự rước lấy nhục sao.

Ta nhớ có lần, một người anh họ1 xa ngày nào cũng quấn lấy ta, ta tưởng hắn thích ta, hóa ra hắn thích đại tỷ, đại tỷ không quan tâm nên hắn mới quấn lấy ta để hỏi thăm về đại tỷ.

Ta không muốn tự mình đa tình như lần trước nữa.

Nghĩ lại thôi đã thấy xấu hổ rồi.

Gần đây, đại tỷ và nhị tỷ đang bực bội.

Nguyên nhân là do đại công tử nhà họ Tần giao việc cho cha ta.

Tần Chi Phàm lần nào cũng theo cha đến phủ chơi.

Đại tỷ và nhị tỷ bắt đầu có tâm tư.

Dù sao, nhà Tần Chi Phàm cũng danh giá, hắn lại rất anh tuấn.

“Chỉ là tính tình quá kiêu ngạo, ít khi cười, cũng chẳng để ai vào mắt.”

Hai chị nhận xét.

“Thật vậy sao?”

Ta không khỏi băn khoăn.

Tần Chi Phàm trong lời nói của họ sao lại khác với người mà ta thấy?

“À đúng rồi.”

Nhị tỷ nói,

” Tần tam công tử còn hỏi về muội.”

Tim ta đập thình thịch:

“Hỏi gì về muội?”

“Hỏi tại sao muội không ra gặp hắn?”

“Nhị tỷ trả lời sao?”

“Tỷ nói muội không thích gặp người lạ, đang chơi với tiểu đệ trong sân. Tần Chi Phàm liền nổi giận, không biết giận vì cái gì?”

Ta nghe mà tim đập thình thịch.

Mơ hồ hiểu ra lý do hắn tức giận.

Những ngày tiếp theo, Tần Chi Phàm không đến Diệp gia nữa.

(1) biểu ca: anh họ