Chương 4
Nếu là người mình muốn gặp, có lẽ dù tốn bao công sức cũng sẽ gặp được!
“Vậy nên nàng không phải là không muốn gặp ta, đúng không?”
Tần Chi Phàm tiếp lời.
“Đúng đúng đúng!”
Ta không biết giải thích thế nào, vội vàng gật đầu khẳng định.
Khóe miệng Tần Chi Phàm cong lên, lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Vậy lần sau ta đến tìm nàng, nàng sẽ gặp ta chứ?”
“Ta sẽ gặp.”
Ta gật đầu đồng ý, cảm giác có điều gì đó không ổn.
Nhưng nhất thời không thể nói ra được.
Tần Chi Phàm được đà làm quá:
“Nàng có thể bóc thêm cho ta một quả óc chó nữa không?”
Khi ta đặt nhân óc chó vào tay hắn.
Tần Chi Phàm nắm nhân óc chó trong lòng bàn tay, giữ chặt rồi bước đi.
Lúc đi, hắn nói:
“Diệp Lạc Lạc, nhớ giữ lời hứa của nàng, nếu nàng không gặp ta lần nữa, ta sẽ trèo tường vào nhà nàng tìm.”
Nghĩ lại, Tần Chi Phàm bổ sung:
“Vào lúc nửa đêm.”
Ta kinh ngạc, trong lòng từ chối.
Thử hỏi, ai lại có thể ngủ yên được sau đó?
8
Ta tiễn Tần Chi Phàm rời đi, Diệp Tử Trần tập tễnh quay lại.
“Nhìn gì vậy?”
Đệ ấy hỏi ta.
“Nhìn tam tỷ phu tương lai của đệ.”
Ta đáp.
Diệp Tử Trần nhón chân nhìn, vừa đúng lúc một đám nam nhân cưỡi ngựa đi qua.
Diệp Tử Trần nhìn ta thở dài:
“Quả nhiên là nữ nhi lớn không giữ được mà.”
Bọn ta trở về nhà, đại tỷ và nhị tỷ bất ngờ lại đang cãi nhau.
Tần gia gửi một hộp quà lớn đến.
Trong đó có một con dấu, làm bằng ngọc trắng thượng hạng, khắc một con vật không rõ là vịt con hay gà con.
Quản gia Tần gia đặc biệt dặn dò.
Đây là con dấu do tam công tử nhà họ Tần tự khắc lúc nhỏ, vô cùng yêu thích.
Đặc biệt gửi tặng cô nương nhà Diệp gia, nhưng không nói rõ là tặng ai.
Ý nhà họ Tần rõ ràng là coi trọng cô nương nhà Diệp gia, nên mới gửi món quà riêng tư như vậy.
Đại tỷ thông minh đoan trang, cẩn trọng nhận lấy con dấu ngọc.
Nhị tỷ khéo léo tinh tế, giật lấy con dấu từ tay đại tỷ, nói với quản gia nhà họ Tần.
Rằng lần trước tam công tử đến thăm đã trò chuyện vui vẻ với tỷ ấy, nhờ quản gia chuyển lời đa tạ tam công tử.
Quản gia đi rồi.
Đại tỷ nghiến răng ken két.
Nhịn không nổi, bước lên đẩy nhị tỷ một cái.
Con dấu rơi xuống đất, vỡ làm hai.
Nhị tỷ nổi giận đùng đùng, đại tỷ cũng không chịu thua.
Cả hai đều nói con dấu của Tần Chi Phàm là tặng mình.
Khi ta và tiểu đệ về, hai người đang cãi nhau không ngừng.
Cây trâm trên đầu đại tỷ lệch sang một bên, nhị tỷ tóc tai rối bù.
Mẹ ta tức phát khóc.
Bà nói mất công nuôi dạy vất vả, sao lại dạy hai người thành ra như vậy.
Ta tiến lên nhặt hai mảnh con dấu vỡ.
Nhìn phần khắc không rõ là gà hay vịt, đúng là chẳng ra làm sao, chỉ là món đồ chơi của đứa trẻ vài tuổi.
Dù có là ngọc thượng hạng cũng không đáng để hai tỷ giành giật như vậy.
Thứ các tỷ tỷ tranh giành không phải con dấu ngọc này, mà là vị trí dâu trưởng của tam phòng Tần gia.
Nhưng, Tần Chi Phàm thích ta, biết làm sao đây?
Cha ta đi đến, nổi giận lôi đình, nói Tần gia mới chỉ gửi đến một món đồ chơi, đã khiến hai tỷ đánh nhau.
Có kết thân hay không còn phải xem ý của Tần gia, chẳng ai được tính trước hộ Tần gia cả.
“Hừ!”
Đại tỷ vuốt tóc, quyết tâm chiếm lấy.
Nhị tỷ ưỡn ngực, không hề nhượng bộ.
Cha tức giận bắt hai người đi quỳ trong từ đường.
Đại tỷ và nhị tỷ lúc quay đi còn giật lấy mảnh con dấu trong tay ta, làm đau tay ta.
Ta nắm lấy tay thầm nghĩ, bây giờ mà thú nhận Tần Chi Phàm muốn cưới ta, liệu có phải thêm dầu vào lửa?
Đại tỷ và nhị tỷ có thể sẽ oán giận ta.
Diệp Tử Trần trèo lên tường, lén nghe cha mẹ bàn bạc, cuối cùng ai sẽ gả vào Tần gia.
Ta hỏi kết quả thế nào?
Tiểu đệ nói, kết quả là chờ ý của Tần gia.
Chẳng có gì sáng tạo cả.
Ta không nhịn được, chia se với tứ đệ.
“Thực ra, người mà Tần Chi Phàm muốn cưới có lẽ là ta.”
Rồi ta kể cho Diệp Tử Trần nghe về cuộc gặp gỡ hôm nay ở trường đua ngựa, cả chuyện Tần Chi Phàm nói sẽ trèo tường vào ban đêm.
Diệp Tử Trần, còn nhỏ tuổi, thế giới quan bị tác động lớn.
Đệ ấy mở miệng mấy lần, không nói được câu nào hoàn chỉnh.
“Nhưng bây giờ ta không biết phải làm sao? Nếu thú nhận thì cảm giác sẽ bị đại tỷ và nhị tỷ hợp lực đánh mất.”
“Không được nói, không được nói!”
Diệp Tử Trần giúp ta nghĩ cách,
“Để ta nghĩ xem làm thế nào?”
Rồi tỷ đệ ta, nghiêm túc suy nghĩ cả buổi chiều, đến khi mặt trời lặn, vẫn chưa có ý tưởng nào hay.
“Haizz!”
“Haizz!”
Chuyện đời gian nan, hai tiếng thở dài.
Ngày hôm sau, khi tiểu Thúy ra ngoài, bị tiểu đồng của Tần Chi Phàm nhét cho một bức thư.
Thư nói rằng, chiều mai, Tần Chi Phàm đợi ta ở Tửu Lầu Túy Tiên, bảo ta nhất định phải ra ngoài, nếu không hắn sẽ trèo tường vào.
Ta hoảng hốt tìm Diệp Tử Trần bàn bạc.
Diệp Tử Trần nói chuyện này có gì khó, ta không ra ngoài được, nhưng đệ ấy thì có thể. Hắn sẽ nói với mẹ muốn ăn chân giò om của Tửu Lầu Túy Tiên, đến lúc đó mẹ sẽ để đệ đi cùng hắn.
Không phải chứ…
Đây có phải chuyện chính không vậy?
Ta đang bàn bạc để ra ngoài gặp nam nhân không phải chuyện tốt đúng không?
Thôi được, chân giò om của Tửu Lầu Túy Tiên lâu rồi ta cũng chưa ăn.
9
Đến Tửu Lầu Túy Tiên, ta dẫn Diệp Tử Trần vào phòng riêng.
Chỉ thấy Tần Chi Phàm đứng bên cửa sổ, đang nhìn ra đường phố.
Ta vừa mở cửa, hắn quay lại nhìn, ánh mắt liền tràn ngập niềm vui.
“Lạc Lạc, nàng đến rồi.”
Ta vừa bước vào, Diệp Tử Trần đâm sầm vào ta.
“A!” một tiếng.
Ta quay lại đánh nhẹ Diệp Tử Trần một cái, ngượng ngùng cười.
Tần Chi Phàm nở nụ cười thật tươi.
Dường như hắn không hề nghĩ ta không đoan trang.
Ta cũng mặc kệ, giữ gìn hình tượng thật sự rất mệt.
Nếu hắn bỏ cuộc thì cũng không sao.
Tần Chi Phàm gọi một đống món, bảo ta thử món này, nếm món kia.
Còn gọi một con cá nướng.
Hắn nói rằng hôm qua đặc biệt đi vào núi để xiên cá rồi nhờ nhà bếp dưới lầu nướng.
Ta tràn đầy sự tò mò, tiểu đệ bên cạnh lại đầy gai nhọn.
“Loại cá này sao lại có màu đen, nhìn là biết không ngon rồi, đừng nói huynh mua ở chợ cá về lừa tam tỷ ta đấy nhé.”