Bốn năm sau khi kết thành phu thê với Cố Diên Triều, cuối cùng ta cũng đã tìm ra cách để quay về nhà.
Hệ thống bảo rằng, chỉ cần Cố Diên Triều cưới người khác, ta sẽ có thể rời khỏi thế giới này.
Thế nên, ta không còn tranh giành và ghen tuông, rộng lượng tác hợp cho hắn và bạch nguyệt quang.
Thậm chí, ta còn để mặc cho Cố Diên Triều giáng ta từ thê xuống làm thiếp.
Ban đầu, Cố Diên Triều còn khen ta hiểu chuyện.
Nhưng khi thấy ta tận tay chuẩn bị hôn lễ cho hắn, hắn lại nhíu mày chất vấn: “Tần Châu, ta sắp cưới người khác rồi, sao nàng lại có thể vui vẻ đến như vậy?”
Ta không đáp, chỉ lẳng lặng lấy lại chiếc lược đã tặng hắn năm xưa.
Trong tiếng trống rộn ràng, đêm hoa chúc, dường như Cố Diên Triều đã linh cảm được điều gì đó, hắn đột nhiên chạy chân trần đến tìm ta.
Nhưng lúc đó, ta đã bước lên con đường trở về nhà.
Chiếc thuyền nhỏ từ nay đã ra đi, gửi lại cuộc sống này cho sông nước.