3
Sáng hôm sau, lão phu nhân bỗng truyền ta đến Thọ An Đường để nói chuyện.
Khi ta đến, Liễu Như đang nép vào lòng lão phu nhân, còn Cố Diên Triều thì dâng cho nàng món điểm tâm mà chính tay ta đã làm.
Thấy ta đến, Cố Diên Triều liền thu tay lại, mím môi nói: “A Châu, ta có một việc muốn bàn với nàng.”
“Liễu Như mắc bệnh tim, lần này tuy giữ được mạng, nhưng lang trung nói nàng ấy không còn nhiều thời gian.”
Ánh mắt hắn đầy xót xa: “Tâm nguyện duy nhất của Liễu Như là được thành thân với ta. Nàng có thể giúp ta hoàn thành nguyện vọng của nàng ấy không?”
Vừa dứt lời, Liễu Như liền ho khan kịch liệt: “Tỷ tỷ, tuy rằng lòng ta ngưỡng mộ Hầu gia, nhưng chưa bao giờ có ý muốn chen chân vào tình cảm giữa tỷ và chàng.”
“Chỉ là ta sắp chết rồi, tỷ có thể cho ta mượn Hầu gia mấy ngày không? Đợi ta chết đi, tỷ vẫn có thể tiếp tục ở bên Hầu gia.”
Nước mắt nàng từng giọt rơi xuống, càng thêm xinh đẹp yếu đuối: “Tỷ tỷ, xin tỷ hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối đời.”
Vừa nói, nàng khuỵu gối như muốn quỳ xuống trước ta.
Lão phu nhân và Cố Diên Triều liền đứng hai bên ngăn nàng lại.
Lão phu nhân nhíu mày nhìn ta: “Tần Châu, gia cảnh của ngươi chẳng ra gì, tuổi lại lớn. Nếu không phải vì Cố Diên Triều nhớ ơn, lẽ ra ngươi chỉ xứng làm một nô tỳ thông phòng thôi.”
“Ngươi chiếm giữ danh phận Hầu phu nhân đã hai năm, nay cũng nên trả lại cho Liễu Như rồi. Cố Diên Triều sẽ viết hưu thư cho ngươi, sau đó cho ngươi làm trắc thất của Hầu phủ. Ngươi có ý kiến gì không?”
Sắc mặt Cố Diên Triều có chút xúc động, nhưng Liễu Như nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, cuối cùng hắn cũng quay sang nói với ta: “Ý của tổ mẫu cũng là ý của ta. A Châu, ta biết nàng xưa nay thường hay ghen tuông, nhưng trong chuyện sinh tử thế này, nàng có thể…”
Lời hắn chưa dứt, ta đã vui vẻ đáp: “Được.”
Cố Diên Triều kinh ngạc: “Nàng nói gì?”
Ta còn nở một nụ cười với hắn: “Ta không có ý kiến.”
Ta vốn còn đang nghĩ cách làm sao để hắn cưới người khác. Giờ không cần ta nói, sự việc tự nhiên thành, ta vui còn chẳng kịp, làm sao lại có ý kiến được chứ?
Sắc mặt Cố Diên Triều thoáng phức tạp, hồi lâu mới gật đầu: “Nàng rộng lượng như vậy, cũng là điều tốt.”
Lão phu nhân lại nói rằng ta từng qua một lần thành hôn, có kinh nghiệm, nên bảo ta giúp chuẩn bị hôn lễ cho Cố Diên Triều và Liễu Như.
Ta cũng vui vẻ đồng ý.
Mấy ngày sau đó, Cố Diên Triều cuối cùng cũng ghé thăm ta, còn bảo rằng sau khi Liễu Như chết, ta vẫn sẽ là thê tử của hắn.
Ta chỉ cười, giục hắn nhanh chóng đi bầu bạn với Liễu Như đi.
Cố Diên Triều hơi ngẩn ra: “Sao nàng lại còn đẩy ta ra?”
Đi được mấy bước, hắn bất chợt quay đầu lại: “A Châu, đã mấy ngày rồi nàng không làm nước đường đào cho ta.”
Giọng hắn không tốt, xưa nay ta luôn nấu nước đường đào hàng ngày để làm nhuận cổ họng cho hắn.
“Nhưng gần đây ta phải lo chuyện thành hôn của chàng, thật sự bận quá. Để sau hãy nói đi.”
Ngày cưới được định vào mùng sáu tháng sau. Đối với lễ thành hôn này, ta còn để tâm hơn cả lễ cưới của chính mình, mọi việc đều tự tay chuẩn bị.
Người trong phủ đều bảo rằng ta điên rồi mới cam lòng hạ mình làm thiếp.
Thậm chí có người còn nói rằng Cố Diên Triều đã chán ghét ta, chỉ vì muốn ở lại Hầu phủ mà ta phải dùng hạ sách này.
Tiểu Đào tức giận dậm chân: “Một lũ chó mắt không biết nhìn người. Phu… Tần di nương, người cũng thật là, sao lại để bọn chúng nói vậy về người thế?”
Nghĩ đến chuyện sắp được về nhà, lòng ta vui mừng không sao kìm nén nổi, ta vẫy tay gọi Tiểu Đào: “Theo ta vào đây.”
4
Ta mở khóa, kéo ngăn tủ ra.
Bên trong là toàn bộ những thứ đáng giá mà ta tích góp được trong mấy năm qua.
Ta đưa chìa khóa cho Tiểu Đào: “Nếu ta không còn ở đây, thì tất cả những thứ này đều là của ngươi.”
Chờ khi lấy lại khế ước bán thân cho nàng, có thêm bạc trong tay, nửa đời sau của Tiểu Đào sẽ không còn phải lo cơm áo tiền nữa.
Nhưng Tiểu Đào lại hiểu lầm ý ta, hoảng hốt hỏi: “Tần di nương, người muốn… tìm đến cái chết sao?”
“Không phải tìm đến cái chết, chỉ là trở về một nơi rất xa.”
Lời ta vừa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đồ rơi.
Ánh đèn lồng hắt bóng của Cố Diên Triều lên cánh cửa, không biết hắn đã đứng đó bao lâu và nghe được bao nhiêu.
Hắn mang theo hơi sương gió từ bên ngoài, đẩy cửa bước vào, nắm lấy cổ tay ta, trầm giọng hỏi: “Tần Châu, nàng vừa nói cái gì?”
“Ý nàng là trở về nơi rất xa? Nàng định đi đâu?”
Nhìn dáng vẻ hoảng hốt của hắn, ta chỉ mỉm cười, khẽ rút tay ra khỏi tay hắn mà không để lộ chút cảm xúc.
“Chỉ là trêu chọc Tiểu Đào chút thôi, Hầu gia lại tin là thật sao?”
Cố Diên Triều nhìn chằm chằm vào ta, dường như muốn phân biệt lời ta nói là thật hay giả.
Hồi lâu sau, hắn bỗng nâng cằm ta lên, khẽ nhếch môi cười: “Cũng phải, giờ A Châu là trắc thất của ta, di nương làm sao có thể tùy tiện rời khỏi nơi này được? Giờ A Châu thậm chí còn không ra khỏi Hầu phủ được, làm sao đi xa?”
Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve má ta, giọng nói mềm mại hơn đôi phần: “Nàng có phải đang giận ta không? Là ta không đúng, gần đây đã lạnh nhạt với nàng, tối nay ta sẽ ở lại đây.”
Nhưng lời vừa dứt, nha hoàn của Liễu Như đã vội vã chạy tới: “Hầu gia, tiểu thư nhà nô tỳ cảm thấy tim đập mạnh, xin người mau qua đó xem.”
Nghe vậy, Cố Diên Triều lập tức buông ta ra: “A Châu, ta đi rồi sẽ quay lại, tối nay nhất định sẽ trở về.”
“Chàng hãy đi xem xem tim tiểu thư Liễu thế nào đi, không trở về cũng chẳng sao.”
Bước chân Cố Diên Triều khựng lại, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Đêm ấy, ta tắt nến từ sớm và lên giường nghỉ ngơi.
Tiểu Đào lại gấp gáp: “Di nương, sao người không đợi Hầu gia, biết đâu ngài ấy sẽ quay lại thì sao?”
Ta kéo chăn lên, nằm nghiêng mà ngủ.
“Chàng sẽ không quay lại.”
Trước đây, mỗi lần hắn đi gặp Liễu Như, cũng từng nói sẽ đi rồi về ngay.
Ta tin là thật, từ chập tối đợi đến bình minh, nhưng chăn gối bên cạnh vẫn mãi lạnh lẽo.
Đêm đó, ta mơ thấy một giấc mộng đẹp, trong mộng có phụ mẫu ôm chặt lấy ta.
Trong cơn mơ màng, ta nghe tiếng Tiểu Đào tức tối lẩm bẩm chửi rủa.
“Đồ Hầu gia chết tiệt, lại lừa di nương nhà ta!”
Ta khẽ mỉm cười, xoay người ngủ tiếp.
Sắp được về nhà rồi, ai còn bận tâm đến hắn nữa?
Ta một lòng mong muốn hôn lễ của Cố Diên Triều và Liễu Như diễn ra thuận lợi, ai ngờ chưa được mấy ngày đã xảy ra chuyện.
5
Nghe người ta nói, trên vách núi ngoại ô kinh thành có loài cỏ hồi hồn, ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ.
Để giúp Liễu Như sống thêm vài ngày, Cố Diên Triều đã phái người đi tìm cỏ hồi hồn.
Nhưng người được phái đi tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy, Cố Diên Triều chê bọn họ vô dụng, tự mình ra vách núi tìm.
Kết quả là cỏ hồi hồn không tìm được, mà người lại rơi xuống vách núi, bị thương đầy mình.
May mắn chỉ là những vết thương ngoài da, không làm lỡ ngày cưới, ta mới yên lòng.
Lão phu nhân nói hắn bị thương, cần có người chăm sóc, lại bảo Liễu Như là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không quen hầu hạ người khác, liền giao Cố Diên Triều cho ta.
Tiểu Đào thay hắn bôi thuốc, còn ta thì cắm những cành mai đỏ mới ngắt.
Cố Diên Triều nhíu mày, có chút không hài lòng nhắc nhở ta: “A Châu, trước kia mỗi lần ta bị thương, nàng đều đích thân bôi thuốc cho ta mà.”
“Bất kể ta có bị vết trầy xước nhỏ thế nào, nàng đều rất đau lòng.”
Cố Diên Triều không hiểu hỏi ta: “Nhưng hôm nay, sao nàng lại thờ ơ như vậy, còn có tâm trạng cắm hoa ư?”