“À?” Ta ngẩng đầu từ đám mai đỏ lên: “Vừa nãy chàng nói gì?”
Cố Diên Triều sững người, bực bội nói: “Ta bị thương, sao nàng lại không có chút đau lòng nào vậy?”
Ta kéo tay áo lên, chỉ vào vết thương mới trên cổ tay, lặng lẽ nhìn hắn.
Cố Diên Triều tránh ánh mắt của ta, chậm rãi cúi đầu: “Ta không cố ý, chỉ là tình trạng của Liễu Như rất nguy cấp…”
Giọng hắn ngày càng nhỏ, ngay cả hắn cũng không biết phải giải thích thế nào.
Đêm đó, ta nằm ngủ mà vẫn mặc nguyên y phục, còn Cố Diên Triều thì nằm bên cạnh ta.
Trên người hắn vương mùi hương phù dung mà Liễu Như thường dùng. Đêm tối lạnh lẽo, khi cửa sổ đóng lại, hương ấy càng trở nên nồng nàn.
Cố Diên Triều bất ngờ ôm lấy eo ta, gối đầu lên vai ta, giọng khàn khàn: “A Châu.”
Nói rồi, hắn làm bộ muốn tháo dây lưng của ta, thì thầm bên tai: “Chúng ta sinh một đứa con đi.”
Mùi hương ấy xộc vào mũi, khiến ta suýt nữa muốn nôn.
Ta cố nhịn, nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi, đành ôm ngực mà nôn khan.
Cố Diên Triều vội vã vỗ lưng ta, nhưng tay hắn vừa chạm vào lưng, ta lại càng nôn dữ dội hơn.
Hắn bối rối rụt tay lại, ngỡ ngàng nhìn ta: “A Châu… nàng đang chối từ sự tiếp xúc của ta sao?”
Ta mở cửa sổ, hít thở sâu.
Gió đêm thổi tan mùi hương phù dung, ngoài sân trăng rằm lấp lánh như thủy triều, cả vườn mai đỏ ngập trong ánh sáng lung linh.
Cuối cùng ta cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng vỗ ngực: “Thân thể ta không khỏe, e là đêm nay không thể hầu hạ Hầu gia, Hầu gia nên đến với Liễu tiểu thư.”
Ánh trăng bị mây che khuất một phần, khuôn mặt Cố Diên Triều cũng nửa sáng nửa tối trong bóng mờ.
Hắn chỉ mặc áo đơn, thân hình hơi khựng lại, ánh mắt mờ mịt: “A Châu, rốt cuộc nàng yêu ta đến mức không muốn ta khổ sở, hay là đã không còn yêu ta, sẵn lòng đẩy ta cho nữ nhân khác?”
Ta đưa áo khoác ngoài cho hắn: “Hầu gia nói đùa rồi. Nữ nhân khác nào, Liễu tiểu thư là chính thê của chàng mà.”
Cố Diên Triều không nhận áo khoác, cúi đầu nhìn ta, khó nhọc nói: “Đừng gọi là Hầu gia nữa, trước đây nàng vẫn luôn gọi ta là A Diên mà.”
Nói rồi, hắn nâng khuôn mặt ta, cúi xuống, có vẻ như muốn hôn ta.
Nhưng hắn còn chưa kịp chạm vào, ta lại ôm ngực mà nôn khan.
Cố Diên Triều ngây người nhìn ta, rồi không biết nghĩ đến điều gì, nỗi thất vọng trong mắt hắn tan biến.
Hắn vui mừng, đầy kích động hỏi: “A Châu, nàng có phải đã mang thai không?”
6
Ta không thể nào có thai, vì kỳ nguyệt tín của ta vừa đến không lâu.
Nhưng Cố Diên Triều nhất mực cho rằng ta nôn là vì mang thai.
Hắn lập tức phái người đi mời lang trung đến trong đêm.
Lang trung bắt mạch xong, lắc đầu nói: “Tần di nương chỉ là không thích mùi hương nồng, chứ không phải có thai.”
Niềm vui tan biến, Cố Diên Triều thất vọng phất tay cho lang trung rời đi.
Đêm đó, Cố Diên Triều không chịu đi, cứ nhất quyết muốn ngủ chung giường với ta.
Hắn ôm ta qua lớp chăn, giọng trầm buồn: “A Châu, lúc nãy ánh mắt nàng nhìn ta như nhìn một người xa lạ vậy, khiến lòng ta thấy đau lắm.”
“Ta biết chuyện của Liễu Như khiến nàng chịu uất ức. Nhưng nàng ấy mất mẹ từ nhỏ, lại không được phụ thân yêu thương, giống như ta trước kia. Nhìn nàng ấy, ta như thấy lại hình bóng của chính mình trong quá khứ.”
“Vậy nên, chúng ta giúp nàng ấy có được không? Nàng ấy ốm yếu bệnh tật, thời gian chẳng còn bao lâu. Chúng ta để nàng ấy rời đi trong niềm vui, cũng coi như tích phúc cho bản thân, được không?”
Hắn thực sự lắm lời, cứ nói mãi, không ngừng hỏi ta có được không.
Ta bị hắn hỏi đến phát chán, đành qua loa đáp: “Được.”
Cố Diên Triều lúc này mới chịu im.
Mấy ngày sau đó, Cố Diên Triều liên tục không tìm thấy ta.
Hắn hỏi hạ nhân: “Tần di nương đâu?”
“Di nương đang xem xét quy trình đại hôn.”
“Di nương đang bàn bạc thực đơn yến tiệc.”
“Di nương đang kiểm kê số lượng khách mời.”
Qua vài ngày, cuối cùng Cố Diên Triều cũng gặp được ta.
Ta bày mấy tấm vải trước mặt hắn, hỏi hắn muốn chọn hoa văn nào cho lễ phục.
Cố Diên Triều không nhìn hoa văn, ngược lại nhíu mày hỏi ta: “Rõ ràng chính là ta thành thân, sao nàng lại còn để tâm hơn cả ta thế?”
Nhìn dáng vẻ tươi cười của ta, đôi mày hắn càng nhíu chặt.
“A Châu, ta sắp cưới người khác rồi, sao nàng lại có thể vui vẻ đến như vậy?”
7
Nghĩ đến ngày về nhà sắp đến gần, lòng ta phấn khởi, nên không thèm so đo với hắn nữa.
“Chúng ta đang hoàn thành tâm nguyện của Liễu tiểu thư. Hầu gia nói đây là tích phúc, ta tất nhiên vui mừng.”
Cố Diên Triều mím môi, nhất thời không tìm được lời phản bác.
Một lúc sau, hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm ngà, đưa đến trước mặt ta: “Đẹp không?”
Chiếc trâm ngà được chạm khắc hình nhánh trúc, tinh xảo và ấm áp.
Ta khẽ gật đầu, tán thưởng: “Rất đẹp.”
“Ta nhớ lần trước sau khi dự yến trở về, nàng từng nói cây trâm ngà trên đầu Vương phi Tấn quốc rất tinh xảo, trong lòng rất thích.”
“Gần đây ta vừa có được một cây trâm ngà mới, theo lý mà nói, loại trâm quý giá thế này nên tặng cho chính thê của ta.” Cố Diên Triều mím môi, cúi đầu liếc nhìn ta: “Nhưng nếu nàng muốn, ta cũng có thể phá lệ tặng cho nàng.”
Hắn dường như rất mong ta sẽ cầu xin, nhưng ta chỉ lắc đầu: “Không sao, Hầu gia cứ giữ lại tặng cho Liễu tiểu thư đi.”
Cố Diên Triều cau mày, đôi mày càng nhíu chặt hơn: “Tần Châu, đừng trách ta không nhắc nàng, cây trâm này có giá trị hàng vạn lượng bạc đấy.”
Nhưng ta lại không mang về hiện đại được, giữ nó để làm gì?
Thấy ta không có ý cầu xin, Cố Diên Triều thu cây trâm ngà lại, phất tay áo bỏ đi.
Hắn đi được vài bước, ta gọi với từ phía sau: “Hầu gia.”
Cố Diên Triều lập tức dừng chân, chậm rãi quay đầu nhìn ta, môi thoáng nở nụ cười không giấu được, trong mắt có chút mong đợi.
Ta giơ mấy tấm vải trong tay lên: “Hầu gia vẫn chưa chọn hoa văn cho lễ phục đại hôn lần này, để ta còn chuẩn bị.”
Sắc mặt hắn lập tức xị xuống, bực bội chỉ vào một hoa văn rồi phất tay rời đi.
Đêm đó, chuyện Cố Diên Triều tặng cây trâm ngà cho Liễu Như đã lan truyền khắp phủ. Từ ngày ấy, hắn không bước vào Phương Phi viện của ta nữa.
Mọi người đều nói ta hoàn toàn thất sủng, nhưng ta lại cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nhân lúc có thời gian rảnh, ta phải sắp xếp mọi việc ổn thỏa trước khi về nhà.
Ta lấy lại khế ước bán thân của Tiểu Đào, bán hết ruộng vườn, cửa tiệm đã đầu tư từ trước, rồi quyên toàn bộ số tiền ấy cho Từ An Đường ở ngoại thành kinh đô.
Xong xuôi, ta tựa vào bệ cửa sổ, ngón tay đếm từng ngày còn lại đến hôn lễ của Cố Diên Triều.
Gió mát thổi qua, lay động ánh trăng như bạc trên mặt hồ, tựa như hoa lê trên nước ngày xuân.
Lòng ta cũng dâng lên niềm vui sắp được giải thoát.
Ngay lúc ấy, cửa phòng bỗng bị đẩy mạnh, Cố Diên Triều bước vào với khuôn mặt tối sầm.
Vừa vào cửa, hắn đã giận dữ chất vấn: “Tần Châu, từ khi nào mà nàng lại trở nên hèn hạ như vậy?”
Theo sau hắn là Tiểu Đào đang bị đám hạ nhân giữ chặt.
“Chuyện gì vậy?” Ta không hiểu.
“Liễu Như nói nha hoàn của nàng ra ngoài mỗi ngày, chắc chắn có điều mờ ám, cho người khám xét người nàng ấy. Kết quả phát hiện nàng ấy mang theo một túi bạc đầy.”
“Một nha hoàn sao dám lấy trộm nhiều bạc như vậy? Chắc chắn là do nàng sai khiến.” Hắn nắm lấy cằm ta, lạnh giọng hỏi: “Ở phủ này, nàng có thiếu thốn gì sao? Nàng trộm số bạc đó làm gì?”
“Nếu không phải Liễu Như kịp thời phát hiện, không biết nàng còn định cuỗm đi bao nhiêu nữa. Liễu Như nhân từ, không muốn gây khó dễ cho nàng. Nàng khai rõ ra, thời gian qua đã trộm bao nhiêu bạc, dùng số bạc đó làm gì?”
Ta cảm thấy buồn cười: “Lão phu nhân quản lý phủ này, bà có nói phủ bị mất thứ gì không?”
Cố Diên Triều ngớ người: “Không có, nhưng cũng có thể là bà chưa phát hiện ra…”
“Cố Diên Triều, ngày trước để gom học phí cho chàng, ta đã thức khuya dậy sớm để bán nước đường, những lúc khốn khó nhất ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trộm cắp. Sao chàng lại cho rằng số bạc này là do ta trộm?”
Cố Diên Triều sững sờ, mặt hắn dần đỏ lên: “Có lẽ vì nàng từ thê thành thiếp, thấy nhục nhã, trong lòng không cam tâm nên mới…”
Hóa ra hắn đều biết.
Hắn biết việc từ chính thê trở thành thiếp là một điều nhục nhã. Thế nhưng, dù biết vậy, hắn vẫn lựa chọn phản bội ta.
“Sau khi chàng được phong hầu và tặng bạc cho ta, phần lớn số bạc ấy ta đã dùng để mua cửa tiệm. Cửa tiệm sinh lời, ta lại lấy tiền đó mua thêm ruộng vườn. Số bạc này là do ta bán cửa tiệm và ruộng vườn đổi lấy.”
“Ồ, còn một số y phục nữa, ta đã mang đi cầm. Ta sai Tiểu Đào đem toàn bộ số bạc đó tặng cho các bá tánh nghèo ở Từ An Đường.”
Cố Diên Triều nhìn ta sững sờ, sắc mặt dần trắng bệch.
“Nếu chàng không tin, cứ hỏi tiệm cầm đồ cũng được…”
Nhưng lời ta chưa dứt, Cố Diên Triều đột ngột nắm chặt tay áo ta: “Tần Châu, tại sao nàng đột nhiên muốn làm những việc này?”
Ta cúi đầu, chỉ giật tay ra khỏi tay hắn, không trả lời.
Hắn lại không buông tha, siết chặt vai ta: “Tại sao lại bán cửa tiệm, rồi mang y phục đi cầm? Nàng làm như thể đang chuẩn bị hậu sự vậy. Tần Châu, hãy nói cho ta biết, nàng đang nghĩ gì?”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh đáp: “Hầu gia, ta chỉ thấy thương cảm cho các bá tánh nghèo khổ ở Từ An Đường mà thôi.”
Ta sợ xảy ra rắc rối, nên không định nói thật với hắn.
Cố Diên Triều nhìn chằm chằm vào ta, như đang cân nhắc xem lời nói của ta có thật hay không.
Sau đó, hắn khẽ lắc đầu: “Ngày xưa khi còn dựa vào nhau mà sống, nàng từng kể cho ta nghe về quê nhà của nàng. Nàng nói quê nàng rất xa, dù là đi xe hay thuyền, cũng không thể đến được.”
“Khi lần đầu ta bày tỏ lòng mình với nàng, nàng bảo sẽ có một ngày nàng phải quay về, rồi sẽ không gặp lại ta nữa.”