Cửa vừa khép lại, Tiểu Đào với đôi mắt sưng tấy như hai quả hạch đào, nghẹn ngào nói: “Tiểu Đào biết di nương không có nói dối.”
“Di nương đã bán hết ruộng vườn cửa tiệm, còn đưa khế ước bán thân cho Tiểu Đào, chứng tỏ người đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.”
Nàng ngồi xổm bên cạnh giường ta, ánh mắt sáng rực: “Dù Tiểu Đào không biết vì sao di nương lại nhảy xuống giếng cạn, nhưng chắc chắn người có lý do.”
Phải rồi, vì sao ta lại nhảy xuống giếng cạn?
Bởi vì hệ thống nói rằng, làm vậy ta sẽ có thể về nhà.
Nhưng giờ đây, ta vẫn bị nhốt trong khoảng trời chật hẹp này.
Một nỗi sợ hãi đột ngột dâng lên trong lòng ta.
Chẳng lẽ cả đời này, ta sẽ phải quanh quẩn trong hậu viện, xoay quanh một nam nhân sao?
Rõ ràng cuộc đời ta không nên như thế này.
Thành tích thi đại học của ta rất tốt, đã đăng ký vào chương trình học tám năm y học lâm sàng liên thông cử nhân – thạc sĩ – tiến sĩ, còn được ngôi trường mơ ước tuyển chọn.
Ngày trước khi đến thời cổ đại, ta còn hẹn bạn bè đi du lịch Tây Đường, vẫn đang mộng tưởng về đời sống đại học, cuộc đời sáng rực và tươi đẹp.
Nhưng hiện tại, cuộc đời này nghèo nàn đến mức chỉ cần liếc qua cũng thấy hết cả.
Ta cho Tiểu Đào lui, ngồi thẳng dậy, thử liên lạc với hệ thống hết lần này đến lần khác.
Ta phải quay về, không thể để bản thân tê liệt mà ở lại thời đại này.
Từ bình minh đến hoàng hôn, từ đêm tối đến rạng sáng, ta không ngừng gọi hệ thống.
Khoảnh khắc ánh sáng ban mai xuyên qua tầng mây dày đặc, âm thanh máy móc lại vang lên.
Nó nói: “Thưa ký chủ, ta ở đây.”
Kẻ chết đuối tìm thấy cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Ta vừa lo lắng vừa vội vàng hỏi nó: “Rõ ràng ta đã làm theo lời ngươi, tại sao vẫn không thể trở về?”
10
Hệ thống im lặng một lúc, cũng như thể đã rất lâu.
Nó trả lời: “Vì ta phát hiện ra dã tâm của Cố Diên Triều.”
“Dã tâm gì?”
“Cố Diên Triều nắm giữ trọng binh nhiều năm, gần đây có ý định khởi binh tạo phản, tự lập làm vua.”
Ta bối rối, không hiểu: “Việc đó thì có liên quan gì đến việc ta trở về?”
“Ký chủ, nhiệm vụ của người đã thay đổi. Ban đầu, hắn chỉ muốn đoạt lại tước vị Hầu gia, vì vậy nhiệm vụ của người là giúp hắn được phong hầu. Nay hắn muốn giành lấy ngôi vị Hoàng đế, nên nhiệm vụ của người đã được thay đổi thành hỗ trợ hắn lên ngôi.”
“Người chưa hoàn thành nhiệm vụ, nên đương nhiên không thể rời khỏi thế giới này.”
Hệ thống chờ một lúc, thấy ta không đáp lại, liền tiếp tục: “Ký chủ, không phải người rất muốn trở về sao? Chỉ cần Cố Diên Triều trở thành Hoàng đế, người sẽ có thể về nhà.”
“Nhưng hiện nay là thời thịnh thế. Tân đế vừa lên ngôi đã giảm nhẹ sưu thuế, mở thiện đường, là một minh quân. Tại sao lại phải vô cớ gây ra chiến loạn?”
Ta từng ở biên cương, đã cùng Cố Diên Triều chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh.
Bách tính áo vải, lưỡi gươm kề cổ, xác chết chồng chất như núi.
Bánh xe nghiến lên lớp đất vàng, khắp nơi vương vệt máu, những bộ xương trắng chơ vơ chôn vùi trong gió cát.
Khi ấy, hắn từng mong từ đây sẽ không còn chiến sự, thiên hạ thái bình.
“Vì sao phải vì lòng riêng của hắn mà biến cõi trần yên bình thành địa ngục?” Ta hỏi hệ thống.
“Hỏi nhiều làm gì? Đó là tâm nguyện của Cố Diên Triều, là nhiệm vụ của người, người phải hoàn thành.” Hệ thống có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn.
“Huống chi, Cố Diên Triều cũng là người người chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Nếu hắn thành hoàng đế, chẳng phải người sẽ tự hào sao?”
Giọng nói máy móc dù vô cảm, nhưng ta lại cảm nhận dường như nó mang theo chút phấn khích: “Đợi khi hắn thành hoàng đế, dựa vào tình cảm giữa hai người, chắc chắn sẽ phong cho người làm phi. Cho dù không về được hiện đại, nhưng được sống trong vinh hoa phú quý, ngày tháng qua đi chẳng phải cũng rất tốt sao?”
Thấy ta mãi không đáp, giọng điệu của hệ thống có phần âm trầm: “Nói chung, nếu người muốn về nhà, thì hãy làm theo lời ta nói, giúp Cố Diên Triều thuận lợi lên ngôi.”
“Phải giúp thế nào?”
Hệ thống lập tức đáp: “Giống như trước đây, đỡ tên cho hắn, hiến máu, hy sinh xương thịt để bảo vệ hắn chu toàn. Tạo phản là chuyện lớn, cực kỳ nguy hiểm, người phải liều mạng để giữ hắn bình an.”
Ta cúi xuống nhìn chân mình gãy nát, lại im lặng một lần nữa.
Hệ thống dường như chắc chắn rằng ta sẽ vì muốn về nhà mà chấp nhận nhiệm vụ, nên không thúc ép ta phải đồng ý ngay.
Nhưng ta đang nghĩ, lùi một bước mà nói, cho dù Cố Diên Triều thực sự lên ngôi và nhiệm vụ hoàn thành, liệu ta có thực sự có về nhà được?
Từ khi ta đến thời cổ đại, hệ thống luôn lấy lý do về nhà làm mồi nhử, khiến ta làm đủ loại nhiệm vụ.
Lần đầu, nó nói chỉ cần Cố Diên Triều được phong hầu, ta sẽ có thể trở về.
Khi nhiệm vụ hoàn thành, ta vẫn không đi được.
Lần thứ hai, nó nói chỉ cần Cố Diên Triều cưới người khác, ta sẽ có thể trở về.
Khi nhiệm vụ hoàn thành, ta vẫn chưa thể đi.
Giờ đây, nó lại bảo ta giúp Cố Diên Triều lên ngôi.
Hệ thống này từ đầu đến cuối chỉ phục vụ cho Cố Diên Triều, điều khiển ta để hoàn thành mọi nguyện vọng của hắn.
Những ngày trước, Cố Diên Triều muốn cưới Liễu Như, nhưng vướng ta là chính thê, có phần khó xử.
Hệ thống liền nói với ta rằng, điều kiện về nhà là để Cố Diên Triều cưới người khác.
Thế là ta vui vẻ hạ mình làm thiếp, giúp họ giải quyết được không ít rắc rối.
Nếu ta không nhượng bộ, thì dù mọi chuyện có thành hay không cũng chẳng nói trước được, nhưng chắc chắn Cố Diên Triều sẽ bị các quan viên dâng sớ tố cáo.
Lúc ấy ta đã nghĩ, thật trùng hợp.
Một bên hệ thống yêu cầu hắn cưới người khác, một bên hắn liền đề nghị cưới Liễu Như.
Thực chất, hệ thống chỉ đang lợi dụng ta để thỏa mãn mọi ước muốn của Cố Diên Triều mà thôi.
Nhưng, dựa vào đâu chứ?
Ta chưa bao giờ muốn đến thời cổ đại này, là hệ thống ép buộc ràng buộc ta, rồi bắt ta làm nhiệm vụ.
Chỉ vì Cố Diên Triều muốn phong hầu, con đường phong hầu lại trắc trở, ta liền phải bảo vệ hắn bằng cả mạng sống, vì hắn mà chảy máu, đổ lệ, dùng thân xác của mình để nâng đỡ hắn đi lên.
Nhưng trước đây, ta và Cố Diên Triều vốn chẳng quen biết gì.
Ta có thể vì yêu, vì thương xót, vì cảm động mà giúp đỡ một người, nhưng không thể nào chấp nhận bị ép buộc.
Ta cảm thấy mình như một nữ nhân bị bán vào núi sâu, kẻ mua nói rằng chỉ cần ta ngoan ngoãn, sẽ cho ta về nhà, thế nên ta mới cố sức làm việc.
Ta càng cố gắng, kẻ mua càng thấy đồng tiền bỏ ra rất đáng, sao có thể dễ dàng cho ta đi?
Lần đầu nhiệm vụ thành công, hệ thống lặng lẽ biến mất, chỉ để chờ khi có nhu cầu lại một lần nữa sai khiến ta làm việc.
Chân gãy đau đớn không ngừng nhắc nhở ta về sự lừa dối của hệ thống.
Nhảy xuống giếng cạn không bao giờ có thể về nhà, chỉ là nó bị ta hỏi đến chán nản, liền thuận miệng lừa dối mà thôi.
Ngay cả khi Cố Diên Triều lên ngôi, hắn vẫn sẽ có những nguyện vọng khác.
Hệ thống sẽ bảo ta: “Ký chủ, đã phát hiện Cố Diên Triều cực kỳ mong có con. Nếu người muốn về nhà, thì người phải sinh cho hắn một đứa con.”
“Ký chủ, đã phát hiện Cố Diên Triều muốn có một đứa con trai. Nếu người muốn về nhà, người phải sinh hạ hoàng tử.”
“Ký chủ, đã phát hiện Cố Diên Triều mong người tự tay nuôi dưỡng hoàng tử. Nếu người muốn về nhà, thì trước tiên phải chăm sóc con khôn lớn.”
Cứ như thế lặp đi lặp lại, với danh nghĩa về nhà, cả đời ta sẽ bị Cố Diên Triều nắm trong lòng bàn tay.
Hệ thống đã ràng buộc ta mà không hề có sự đồng ý, quả là kẻ lưu manh.
Ta không nên mong đợi bất cứ điều gì từ một kẻ lưu manh, nghĩ rằng nó có thể giúp ta về nhà.
Người duy nhất có thể cứu ta ra khỏi cảnh khốn đốn này, từ trước đến nay chỉ có bản thân ta.
Khi bình minh lên, trời dần sáng, không khí trong lành, hoa mai đỏ vừa chớm nở.
Ta đã hiểu ra cách thực sự để về nhà.
11
Gần đây, Cố Diên Triều rất vui vẻ.
Vì chân ta gãy, hắn liền nghỉ ngơi trong phòng của Liễu Như, lúc rảnh rỗi cũng sẽ ghé qua xem ta.
Sau hơn một tháng, ta đã có thể xuống giường đi lại.
Năm mới sắp đến, ta vừa cắt giấy dán cửa sổ, vừa tán gẫu với hắn.
“Nghe gã sai vặt canh cổng nói, năm nay có rất nhiều người đến Hầu phủ của chúng ta chúc Tết, mà quà cáp đều là những vật phẩm quý giá.”
Cố Diên Triều đứng tựa cửa, nhìn ta cắt hoa dán cửa sổ, mỉm cười nói: “Mấy năm nay, ta có uy vọng trong triều, ngay cả quân Tây Châu cũng nhờ người gửi tặng lễ khá nặng, nghe nói còn làm mệt chết mấy con ngựa nữa đấy.”
“Hầu gia quả là lợi hại.” Ta đặt kéo xuống, vuốt tóc mai: “Hầu gia xem mấy cây trâm bạc này có đẹp không? Tiểu Đào cứ muốn cài cho ta, mà ta thấy đầu nặng vô cùng.”
Cố Diên Triều buột miệng cười, hỏi: “Chỉ mấy món trang sức mà đã thấy nặng rồi sao? Nếu sau này được phong phi, thì sao chịu nổi?”
“Phong phi?” Ta nhìn vào bóng mình trong gương đồng, nhíu mày hờn dỗi: “Hầu gia chán ghét ta rồi, muốn đưa ta vào cung ư? Nhưng ta chưa từng nghe nói Hoàng thượng lại thích người từng có phu quân.”
Cố Diên Triều khẽ nhấc ngón tay trỏ, gõ nhẹ vào đầu ta: “Nàng nói gì vậy? A Châu, ta và nàng đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, sao ta có thể nỡ dâng nàng cho người khác?”
Giọng hắn bình tĩnh và đầy quyết tâm: “Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng, phu quân của nàng đời này chỉ dừng ở vị trí một Hầu gia thôi sao?”
Quả nhiên Cố Diên Triều muốn tạo phản.
Ta đặt tờ giấy cắt xong vào tay hắn: “Hầu gia văn võ song toàn, tất nhiên không cam chịu ở dưới người khác.”
“Chỉ là nếu lại khơi mào chiến sự, không biết sẽ có bao nhiêu binh sĩ chết đi, bao nhiêu bách tính chịu khổ.”
Cố Diên Triều không bận tâm, khẽ mỉm cười một tiếng: “Có gì mà phải lo? Một tướng quân oai phong lẫm liệt như ta, có thể hy sinh vì ta, đó cũng là phúc phần