Vào ngày cả Tạ gia bị thảm sát, phu quân của ta đích thân đưa trưởng công chúa tấn vị ngai vàng.
Khi hắn bận tiếp đón nữ đế, ta lại đang bảo vệ các con phía sau trong màn mưa tên bão kiếm.
Vô số mũi tên xuyên qua tim ta, hai mắt ta tuôn trào huyết lệ khi thấy lưỡi kiếm lạnh giá đâm xuyên người Cảnh Nhi.
Kết hôn 5 năm, trước giờ hắn vẫn luôn là quân cờ đáng tự hào nhất của trưởng công chúa.
Người ấy là phu quân của ta.
Trùng sinh trở lại ngày ta cứu Tiêu Diệp.
Ta tránh né sự đụng chạm của tên nam nhân đó: “Mấy ngày nữa tướng quân phải đi gặp trưởng công chúa, xin hãy cư xử cho đúng mực.”