Lực đẩy quá mạnh khiến ta ngã xuống đất.
Sức mạnh bộc phát bất ngờ đã rút cạn toàn bộ sức lực cuối cùng của cả hai chúng ta.
Ta muốn đẩy hắn ra, nhưng không thể làm nổi. Thôi vậy, ta mệt quá, nhắm mắt lại và ngủ ngay tại chỗ.
Chương 12
Cảm giác thật lạ lùng, phía sau ta là cái lạnh buốt giá của cát, còn trong lòng ta lại là hơi ấm của cơ thể Huyền Dự.
Khi ta tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, còn Huyền Dự thì đang sốt cao.
Vết thương do mũi tên gây ra, dù đã được xử lý sơ qua, giờ đã rách ra nhiều hơn sau vụ giãy giụa vừa rồi.
Ta cõng hắn trên lưng, hắn cao hơn ta, hai chân của hắn kéo lê trên cát. Sức nặng của hắn ép lưng ta cong xuống, ta loạng choạng tiến về phía trước.
Mặt trời rực rỡ treo cao giữa bầu trời, cổ họng ta khô khốc, khát cháy. Bất ngờ, ta vấp ngã, cả hai lăn xuống một đồi cát, ta cố gắng bò dậy và ôm lấy hắn.
Khi ngẩng đầu lên, trước mắt ta là một hang đá, và ngay cạnh đó có một cây hồ dương khô.
Ta vui mừng khôn xiết.
Chương 13
Đêm trong hoang mạc lạnh đến thấu xương, dù đã đốt lửa, gió vẫn lùa vào từ cửa hang.
Huyền Dự lạnh đến nỗi vô thức run rẩy, ta liền rúc lại gần, ôm chặt lấy hắn để cùng sưởi ấm.
Khi đứng trước ranh giới giữa sống và chết, mọi sự ngại ngùng đều trở nên thừa thãi.
Khi tỉnh dậy, ta thấy Huyền Dự đang lặng lẽ nhìn mình. Với ánh mắt sâu thẳm của hắn, khi trở nên dịu dàng, trông giống như đầy tình cảm.
Chắc ta đang mơ, ta nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, lần này đôi mắt hắn đã ánh lên ý cười.
Hắn trúng tà rồi sao!
Nhận ra ta đang nằm trên người hắn, ta nhanh chóng thu mình lại, cố gắng rút lui.
Hắn vươn tay ra, kéo ta vào lòng, cằm hắn đặt lên đỉnh đầu ta, thở dài:
“Phải làm sao đây, cảm giác chiến đấu cùng ngươi, phối hợp ăn ý như thế này khiến ta nghiện mất rồi.”
“Ta luôn xông lên hàng đầu, nào ngờ có lúc lại được người khác bảo vệ. Chỉ cần thấy ngươi ở đó, ta liền yên tâm.”
Tư thế thân mật này, những lời nói như vậy, chẳng khác gì hai vợ chồng đang ôm nhau trò chuyện.
“Ngươi nói ngươi không thích nam nhân cơ mà.”
Ta đẩy hắn ra.
“Vậy coi như trước đây ta đã nói dối, giờ ta nghĩ nếu là ngươi, ta cũng có thể thích.”
“Ngươi thấy đó, chúng ta cứ cứu mạng nhau hết lần này đến lần khác, nợ ân tình mãi chẳng trả hết, chỉ còn cách gắn bó với nhau cả đời thôi.”
Ta từng được dạy cách sinh tồn, cách dùng võ công, nhưng chưa ai dạy ta phải đối mặt với những lời tỏ tình như thế này.
Ta nằm cứng đờ trong lòng hắn, không biết nên nói rằng “ngươi không thích nam nhân” hay “chúng ta hãy lo xem có sống sót khỏi hoang mạc trước rồi tính.”
Hắn không để ta khó xử, chỉ vuốt nhẹ đầu ta, nói:
“Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, chúng ta hãy ra khỏi hoang mạc trước đã.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, không cần phải suy nghĩ thêm nữa, thật tốt.
Chương 14
Huyền Dự bảo ta đi trước, tìm cách ra khỏi hoang mạc rồi quay lại cứu hắn, nếu không cả hai sẽ chết trên đường.
Nhưng ta biết với tình trạng hắn đang sốt cao, lại còn thiếu nước, nếu ta quay lại chắc chắn hắn đã không còn mạng.
Ta phải tìm cách đưa hắn ra khỏi hoang mạc càng sớm càng tốt.
Ta dùng thân cây hồ dương khô buộc thành chiếc cáng, đặt Huyền Dự lên dựa vào đó.
Bệnh nhân dù uy nghi đến đâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn để ta xoay sở.
Nửa đêm, ta treo con dao bên ngoài hang, hứng lấy sương đêm nhỏ giọt xuống lưỡi dao, rồi để chảy vào bát đá, đã gom được gần nửa bát nước.
Đây là chỗ nước duy nhất mà chúng ta có được trong hai ngày qua. Ta đỡ Huyền Dự ngồi dậy, cẩn thận cho hắn uống từng ngụm nước.
Nhưng hắn bất ngờ kéo cổ ta lại, áp miệng hắn vào miệng ta, truyền hết chỗ nước đó cho ta, ta không đề phòng mà nuốt hết.
Đây là chút hy vọng cuối cùng để sinh tồn, và hắn đã trao nó cho ta.
Chương 15
Ta kéo hắn đi mãi, không biết đã bao lâu. Mỗi bước chân dẫm xuống cát rồi lại cố nhấc lên, thật tốn sức.
Cát cứ trải dài không ngớt, nhìn lâu đến mức khi ngẩng đầu lên, cả bầu trời cũng chỉ một màu vàng ảm đạm.
Tầm nhìn của ta bắt đầu mờ đi, tiếng gió rít bên tai dần dần trở nên xa xăm.
Đinh đoong, đinh đoong… ta dường như nghe thấy tiếng chuông vang lên, từ xa có vài chấm đen đang tiến về phía ta.
Có người đến sao? Hay chỉ là ảo giác?
Ta muốn gọi Huyền Dự, nhưng không thốt ra được lời nào, cơ thể bắt đầu đổ xuống.
“Tô Mạc.” Tiếng gào khản đặc của Huyền Dự vang lên bên tai ta.
Ta muốn trả lời hắn, nhưng không kiểm soát được cơ thể, rồi chìm sâu vào bóng tối vô tận.
Chương 16
Bên tai ta bắt đầu nghe thấy tiếng động, có người liên tục ra vào, dưới thân là chăn đệm ấm áp.
Ai đó đang đút nước cho ta uống, ta muốn mở miệng, nhưng không đủ sức, nước tràn xuống cổ áo.
Có người cho ta uống thuốc, đôi môi mềm mại truyền thuốc qua miệng ta, hơi ấm từ cơ thể người đó thật nóng, là Huyền Dự.
Ta cảm thấy tai mình cũng bắt đầu nóng lên.
Một tỳ nữ cất giọng.
“Vương gia, ngài vẫn đang sốt, ngài nên đi nghỉ ngơi trước, để nô tỳ giúp công tử thay quần áo.”
“Bản vương sẽ tự làm, các ngươi lui hết đi.”
Giọng nói của Huyền Dự.
Những ngón tay ấm áp của hắn bắt đầu cởi y phục của ta.
Không được! Đừng cởi! Ta muốn hét lên, nhưng không ra tiếng. Ta chỉ có thể cố gắng tỉnh dậy.
Khi chiếc áo trong lỏng ra, ta mở mắt và bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của Huyền Dự.
Ta chưa bao giờ thấy hắn lúng túng như thế. Ta muốn bật cười lớn, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, vội kéo chăn lên che kín mặt.
Hắn nằm xuống, ôm cả ta lẫn chăn vào lòng, vùi mặt vào chăn và cười thầm.
Tên khốn này!
Cảm giác an toàn sau khi thoát khỏi nguy hiểm tràn về, và cả hai chúng ta cứ thế ngủ thiếp đi.
Chương 17
Ta không trả lại con dao găm của Huyền Dự, ai mà ngờ được tín vật định tình của hắn không phải là ngọc bội, mà lại là một con dao.
Một thanh dao gia truyền vô giá, tượng trưng cho tình yêu.
Hắn nói với ta.
“Ban đầu ta chỉ định trêu đùa ngươi, để sau này ngươi hiểu ra ý nghĩa của nó sẽ bị bất ngờ. Nhưng sau đó ta nghĩ, nó xứng đáng thuộc về ngươi.”
Người này, lạnh lùng vô tình, nhưng khi đối mặt với ta lại có ý muốn trêu chọc.
Hắn không chỉ là một tướng quân, mà còn là vương gia trấn giữ biên cương phía Bắc.
Hiện tại, nội bộ Hung Nô đã chia rẽ thành hai phe, tự tàn sát lẫn nhau, biên giới phía Bắc đã được yên bình.
Huyền Dự thâu tóm quyền lực của gia tộc Hạ Hầu, mang lại sự thịnh vượng và an lành cho vùng biên giới.
Còn ta, một cô gái trở thành mồ côi trong loạn lạc, phải cải trang thành nam nhân để sống sót, dưới sự bảo vệ của tướng quân Hàn và Khuôn gia mà cẩn thận sống qua ngày.
Thế nhân đều cho rằng Tô Mạc đã chết.
Cuối cùng, ta có thể đường hoàng trở lại làm chính mình, một nữ nhi thật sự.
Chương 18
Ta vui vẻ gặm nhấm xiên kẹo hồ lô trong tay, tận hưởng cảm giác yên bình, không còn phải lo sợ chiến tranh.
Huyền Dự đặt cuốn trúc giản xuống, nhìn ta:
“Trông có vẻ ngọt nhỉ.”
Ta gật đầu chắc nịch, nhưng khi mở miệng ra nói mới nhận ra quanh miệng vẫn còn dính đường.
Ta liếm nhẹ khóe môi, vội vàng lau sạch dấu vết rồi mới đáp:
“Rất ngọt!”
Cổ họng hắn khẽ động, yết hầu nhấp nhô:
“Ta muốn thử.”
Trông hắn thật sự rất thèm, ta không ngần ngại đưa xiên kẹo cho hắn:
“Thử một miếng đi.”
“Vậy thì ta không khách sáo.”
Hắn khẽ cười.
Tay trái hắn kéo nhẹ cổ tay ta đang cầm xiên kẹo, tay phải đặt sau gáy ta, kéo xuống rồi đặt lên môi ta một nụ hôn dài, sâu lắng.
Hắn thật sự rất nghiêm túc thưởng thức, chỉ có điều thứ hắn đang thưởng thức không phải là xiên kẹo.
End