Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG- FULL Chương 4: TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG

Chương 4: TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG

12:10 chiều – 21/05/2024

11.

Mùa đông mới bắt đầu không lâu, bệ hạ lâm bệnh nặng, không thể thượng triều.

Mỗi năm một lần, hoàng thất sẽ tổ chức hội săn thú do Vĩnh An trưởng công chúa chủ trì.

Các danh gia vọng tộc đều tới, không ai dám nghi ngờ về việc không hợp lễ nghi.

Một cây cung dài chắn trước mặt ta.

Vĩnh An trưởng công chúa cưỡi một con ngựa đỏ máu chiến, cụp mắt nhìn ta.

Phía sau là một thị vệ mặc giáp đen, dắt theo con ngựa màu nâu.

“Nghe nói Tạ cô nương từ nhỏ đã quen cưỡng ngựa bắn cung, có muốn tỷ thí với ta một phên?”

Ta bình tĩnh nhấc cây cung trên mặt đất, ngẩng đầu nói: “Thần nữ tuân mệnh.”

Vĩnh An trưởng công chúa nhìn ta, trong ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường, cưỡi ngựa đi thẳng vào khu săn bắn.

Ta nhảy lên lưng ngựa, theo sau.

Nhưng đi được nửa đường, con ngựa đột nhiên phát điên, không chịu nghe lời cứ nhảy loạn lung tung, mang ta chạy đi đâu đó.

Không biết qua bao lâu, ngựa nâu mới dừng lại.

Trước mặt ta là Vĩnh An trưởng công chúa.

Khóe miệng nàng ta cong lên, hai mắt nhìn ta đánh giá.

Phía sau nàng là một đội người do Tiêu Diệp dẫn đầu, bảo vê nàng ta.

Một tiếng hét thảm thiết phía xa vang vọng, hết đợt này đến đợt khác.

Gió thu thổi qua, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt phả vào không khí.

Trái tim của Vĩnh An công chúa, không dành cho động vật chốn hoang dã.

Hôm nay ai bước vào trường săn thú sẽ trở thành con mồi của nàng ta.

Trong triều, số người cổ hủ giữ đạo nhiều không kể siết.

Nàng ta muốn làm nữ đế, bắt buộc phải giết thật nhiều người.
Nàng ta giơ cung chĩa vào ta, giống như mũi tên bạc đã huyết tẩy Tạ gia, giết chết ta trong kiếp trước.

Sắc mặt ta không đổi, bình tĩnh đối mặt.

Một bàn tay vươn tới, giữ chặt mũi tên.

“Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không giết nàng ấy.”

Giọng nói nặng nề của Tiêu Diệp vang lên.

“Nàng ta làm hỏng bao chuyện tốt của ta, ngăn cản kế hoạch, ngươi còn muốn thay nàng ta cầu xin?”

Vĩnh An trưởng công chúa nổi giận, trừng mắt nhìn Tiêu Diệp.

Đây là lần thứ hai, bọn họ vì ta mà nổi lên tranh cãi.

Tiêu Diệp không đáp, chỉ nắm chặt mũi tên, gân xanh trên tay nổi rõ.

Cuối cùng bẻ gãy mũi tên.

Vĩnh An trưởng công chúa tức điên, ném mạnh cây cung xuống đất.

“Tiêu Diệp, rốt cuộc ngươi bị con tiện nhân này rót bùa mê thuốc lú gì? Hết lần này đến lần khác dám cãi lệnh ta?”

Tiêu Diệp liếc ta một cái.

“Ta yêu nàng ấy, sau khi đại sự hoàn thành, ta muốn cưới nàng ấy làm vợ.”

Trong rừng cây yên tĩnh đến đáng sợ.

Vĩnh An trưởng công chúa thảng thốt, đôi môi run rẩy.

“Tiêu Diệp, ngươi dám phản bội ta? Tình nghĩa mười mấy năm của chúng ta…ngươi dám phản bội ta!”

Tim ta đập thình thịch.

Thật ra từ sau khi trùng sinh, ta vẫn luôn có một nghi ngờ chưa được giải đáp.

Năm đó, ta và Tiêu Diệp thanh hôn, sinh hạ nhi tử, Tạ phủ bị buộc phải gia nhập dưới trướng của nàng ta.

Vĩnh An muốn trở thành nữ đế, quyết tâm giết hết đám quần thần cổ hủ.

Nhưng ai mà chẳng biết Hình bộ thượng thư Tạ Giao không có con trai nối dõi, chỉ có một nữ nhi hết mực yêu quý, coi như mạng sống, cũng không thèm quan tâm nam nhi nhà khác thế nào.

Vì sao Vĩnh An vẫn nhất quyết muốn diệt Tạ gia.

Hiện ra xem ra, nàng ta đối với Tiêu Diệp còn có vài phần tình ý.

Chỉ là không rõ trong phần tình cảm này rốt cuộc có bao nhiêu ham muốn ích kỷ chiếm hữu, bao nhiêu chân thành.

Tiêu Diệp nghe vậy chỉ cười nhạt: “Mười mấy năm tình nghĩa, không phải cuối cùng vẫn phải nghe theo lời ngươi, cưới nàng ấy sao? Nàng ấy vốn là người ngươi chọn, sao bây giờ lại ruồng bỏ rồi?”

Mặc dù đã sớm đoán được hôn sự của ta và Tiêu Diệp là do Vĩnh An sắp xếp.

Nhưng khi nghe chính miệng Tiêu Diệp thừa nhận, trái tim ta vẫn không khỏi đau đớn.

Năm năm đồng hành, bắt đầu từ một vụ lừa dối được sắp đặt sẵn, lên kế hoạch từ lâu, cuối cùng kết thúc bằng một vụ thảm sát đẫm máu.

Giờ phút này, thật không biết mình đáng thương hay Vĩnh An trưởng công chúa mới là người đáng thương.

Nàng ta cho rằng sẽ mãi mãi nắm trong tay lưỡi đao sắc bén, lại không ngờ sẽ có ngày nó thoát khỏi sự kiểm soát của bản thân.

Tiêu Diệp đã không còn là Tiêu Diệp.

Nàng ta giỏi thao túng lòng người, sao lại không lường trước lòng người sẽ thay đổi chứ?

Vĩnh An trưởng công chúa cười lạnh: “Tiêu Diệp, ta đã dạy người, người làm việc lớn không nên có uy hiếp.”

Nàng ta giơ tay, ra hiệu cho hộ vệ phía sau.

Lạnh lùng cất giọng: “Bắn tên.”

“Không ai có thể cản bước ta ngồi lên đế vị.”

Phía xa, một mũi tên xé gió lao từ không trung nhắm trúng tim hộ vệ.

Tiêu Diệp phản ứng nhanh, cầm kiếm bảo vệ trước mặt Vĩnh An trưởng công chúa.

Trong rừng vang lên một âm thanh tức giận: “Trẫm cũng không thể sao?”

12.

Bệ hạ tới rồi.

Nam nhân mặc long bào, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.

Theo sau là toàn bộ cấm vệ quân được trang bị vũ khí đầy đủ.

“Dung Hoa, dã tâm của ngươi quá lớn.”

Sắc mặt của Vĩnh An trưởng công chúa hơi khó coi, nhưng không hề sợ hãi.

Nàng ta oán độc liếc ta một cái, dường như đã hiểu chính ta đưa hoàng đế đến đây.

Ta không quyền không thế, đương nhiên không thể trực tiếp đối đầu với Vĩnh An.

Vậy ta sẽ phơi bày tất cả mọi chuyện lên mặt bàn.

Miễn cho kẻ địch có cơ hội ẩn nấp chờ thời.

“Triệu Dương, từ sau khi mẫu thân ngươi hại chết mẫu hậu của ta, chúng ta đã không đội trời chung. Phụ hoàng bạc tình, vậy ta sẽ giết hắn, ngươi cũng có tội, ngươi đáng chết!”

Bệ hạ cực kỳ phẫn nộ, cuối cùng phun ra một ngụm máu đen.

Trên khuôn mặt của Vĩnh An lộ ra ý cười: “Triệu Dương, thạch đậu lúc nhỏ ăn ngon hay bánh hoa sen bây giờ ăn ngon?”

“Là ngươi! Dám hạ độc trẫm!”

Nói xong, hoàng đế ngã gục xuống đất, ho ra từng ngụm máu.

Vĩnh An trưởng công chúa chẳng hề bận tâm, rút kiếm của thị vệ bên cạnh.

“Bệ hạ bệnh nặng, chư vị, đừng bỏ lỡ cơ hội.”

Cấm vệ quân của hoàng thất được huấn luyện bài bản, trung thành tuyệt đối, đương nhiên sẽ không đầu hàng. Vĩnh An mất kiên nhẫn, nói với Tiêu Diệp: “Giết hết đi.”

Tiêu Diệp liếc nhìn ta, trong mắt hơi do dự.

Nhưng cuối cùng vẫn giơ kiếm trong tay.

Trời đất nhuốm máu, giống hệt ngày ấy ở Tạ phủ.

Bệ hạ bị giam lỏng ở hoàng cung.

Mà ta, bị giam lỏng ở Tiêu phủ.

13.

Nghe nói, vì chuyện của ta, Vĩnh An trưởng công chúa và Tiêu Diệp tranh cãi không ngừng.

Cuối cùng vẫn là Vĩnh An chịu nhượng bộ.

Dù sao cũng sắp đến ngày bức vua thoái vị, Tiêu Diệp là thanh kiếm quan trọng của nàng ta.

Nhưng ngọc tốt đã có khe nứt, khó mà toàn vẹn.

Việc ly tâm trước cuộc chiến là điều tối kỵ.

Lúc Tiêu Diệp đến tìm ta, còn khoác bên ngoài một chiếc áo xanh đậm.

Mùa đông đã đến từ lâu rồi, liệu trời có lạnh như ngày đông chí năm ấy không?

Tiêu Diệp nắm chặt tay ta, hơi lạnh phả tới, hắn cưỡi khẽ: “Uyển Nhi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi, chúng ta sẽ nhanh chóng thành thân, chờ ta.”

Ta lạnh lùng cong khóe môi.

Đúng vậy, mọi chuyện sắp kết thúc.

“Nhưng Tiêu Diệp à, ta không muốn gả cho ngươi nữa.”

Tiêu Diệp sửng sốt, càng thêm sốt ruột: “Nàng vẫn còn giận ta? Tạ Uyển, ta thừa nhận lúc bắt đầu tiếp cận nàng là có mưu đồ bất chính, lợi dụng Tạ gia là sai lầm của ta. Nhưng suốt 5 năm thành hôn, ta không tin nàng không cảm nhận được chân thành của ta.”

Chân thành?

Ánh mắt ta như nhìn xuyên qua hắn, tựa như đã lâu lắm rồi.

Ta và Tiêu Diệp cũng từng có tháng ngày tốt đẹp.

Ta biết hắn mến mộ Vĩnh An trưởng công chúa, từ lúc bắt đầu đã không dám ôm hy vọng gì từ hắn.

Nhưng Tiêu Diệp lại đối xử với ta rất tốt.

Hắn biết ta tình tính bướng bỉnh, giúp ta kinh doanh công việc.

Mỗi năm sinh nhật đều được tổ chức hoành tráng.

Đến nhà khác dự yến hội, lúc trở về sẽ tỉ mỉ hỏi ta có bị ăn hiếp hay không.

Ta từng hoang mang vô cùng, cho rằng đó là sự áy náy của hắn.

Ta nghĩ, nếu hắn cứ áy náy cả đời như vậy, ta cũng mãn nguyện.

Nhưng huyết hải thâm thù, chẳng lẽ một chút ấm áp, một câu xin lỗi muộn màng có thể bỏ qua sao?

Ta mỉa mai, nói lời tàn nhẫn: “Tiêu Diệp, đã lâu như vậy rồi, sao ngươi không hỏi ta vì sao lại trùng sinh?”

Sắc mặt hắn thoáng cái đã trắng bệch.

Ta nghiến răng, oán hận nhìn hắn: “Tiêu Diệp, điện hạ của ngươi huyết tẩy cả Tạ gia của ta.”

Tiêu Diệp đau đớn ôm đầu, vẻ mặt bi thương: “Không, không thể nào, Dung Hoa sẽ không làm như vậy, nàng ấy đã đồng ý với ta rồi.”

Ta vẫn không chịu buông tha: “Đáng thương cho Cảnh Nhi của ta, trước lúc chết vẫn nhắc mãi bao giờ phụ thân mới về.”

Hai mắt ta đỏ bừng, đập bàn mắng: “Tiêu Diệp, ngươi bảo ta phải trả lời con thế nào? Nói cho nó biết người giết nó là thuộc hạ của cha nó sao? Hay nói cho nó nghe, giây phút nó chết thảm dưới lưỡi kiếm, phụ thân nó đang vì ra sức chém giết vì giúp nữ nhân khác lên ngôi hoàng đế! Người đó không xứng làm phụ thân!”

“Ngươi bảo ta tha thứ cho ngươi như thế nào? Sao ta không thể hận ngươi? Thành hôn? Tiêu Diệp, ta chỉ hận không thể giết chết ngươi!”

Đôi mắt Tiêu Diệp trống rỗng, mặt xám ngoét, không ngừng lặp lại: “Không thể nào, không thể nào.”

Có lẽ là cú sốc quá lớn, hoặc có thể hắn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với ta.

Tiêu Diệp tuyệt vọng rời đi.

Ngoài cửa sổ, tuyết bắt đầu rơi, đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay.

Vĩnh An trưởng công chúa, tâm kiếm đã động, còn ra tay được sao?

14.

Ngày thứ hai sau khi Tiêu Diệp rời đi, ta được người khác cung kính mời ra ngoài.

Trước khi đi, ta nói với nam tử trung niên trước mặt: “Tiêu Diệp theo chân Vĩnh An trưởng công chúa mưu phản, đây là ngu xuẩn, ta tin đây không phải là ý của Tiêu gia.”

Sắc mặt người nọ nghiêm túc: “Tiêu gia vĩnh viễn trung thành với bệ hạ, tuyệt không hai lòng.”

Tiêu gia không phải chỉ có một mình Tiêu Diệp.

Lúc trước, Tiêu Diệp nhận nhiệm vụ nguy hiểm, không phải ai trong Tiêu gia cũng tâm phục khẩu phục.

Kiếp trước, Vĩnh An vừa đe dọa lại dụ dỗ mới khiến tất cả bọn họ đồng ý ngồi lên thuyền tặc.

Nhưng hôm nay, mọi chuyện xảy đến bất ngờ, Tiêu gia sao có thể tình nguyện bán mạng cho nàng ta, để Tiêu Diệp một mình thu lợi.

Lúc này, tin đồn về cuộc mưu phản của Vĩnh An trưởng công chúa đã lên tới đỉnh điểm.

Trạng Nguyên múa bút thành văn, viết hết mười tám tội danh của công chúa, gióng trống khua chiêng, chấn động khắp kinh thành.

Bùi Mẫn mới thi đậu không lâu, hiện giờ lại chọc vào nhân vật tầm cỡ đến vậy, chủ đề xoay quanh y nhiều không đếm xuể.

Mỗi một lời nói, hành động đều khiến mọi người bàn tán, huống chi là việc lớn như mưu phản.

Chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ kinh thành đã náo loạn.

Mà lúc này, dư nghiệt còn sót lại của Trình thị lại bị phát hiện trong phủ Vĩnh An trưởng công chúa.

Trình Dã là công tử Trình gia, cũng là thủ lĩnh của bọn họ.

Trình Dã mãi không về, mấy dư nghiệt của Trình thị ắt loạn, Vĩnh An trưởng công chúa hiện giờ còn lo cho bản thân chưa xong, không có nàng ta hậu thuẫn, nhóm người này bị bại lộ cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Hình bộ thượng thư phụng mệnh, dẫn quân đến lục soát toàn bộ phủ trạch của Vĩnh An điện hạ cả trong và ngoài cung, cuối cùng phát hiện vô số vũ khí.

Dã tâm phản loạn đã nổi lên mặt nước.

Lúc này, các trưởng bối của Tiêu gia họp bàn, trục xuất Tiêu Diệp ra khỏi Tiêu gia, từ nay không còn quan hệ.

Ta ở Tạ phủ vuốt ve rương sính lễ mà Bùi gia đưa tới, lẩm bẩm nói: “Vĩnh An điện hạ, nên phản rồi.”