Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG- FULL Chương 3: TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG

Chương 3: TA NGUYỆN CÙNG QUÂN CHUNG HƯỚNG

12:09 chiều – 21/05/2024

07.

Bệnh của bệ hạ ngày càng nặng.

Nghe phụ thân nói, hôm nay trên triều, bệ hạ còn ho ra cả máu đen.

Kiếp trước, đương kim thánh thượng tại vị được chín năm.

Trong thời gian trị vì của mình, thánh thượng không có con nối dõi, vài vị được phong hào Vương gia cũng chết vì bệnh tật.

Năm cuối khi ấy, Thánh thượng bệnh nặng, không thể lên triều.

Hai vị công chúa buông rèm chấp chính, xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong triều.

Các phe đảng bắt đầu cấu kết, thế lực lung lay, triều đình rơi vào cảnh gió tanh mưa máu.

Nhưng hôm nay, việc thánh thượng lâm bệnh nặng dường như có người đứng sau tính kế.

Tiêu Diệp sắp lấy Chiêu Dương trưởng công chúa, binh quyền bị thu hồi, chẳng khác nào nỏ đã mất đà.

Vĩnh An trưởng công chúa đã chờ suốt 6 năm.

08.

Mấy ngày gần đây, phía Tiêu Diệp và Vĩnh An trưởng công chúa vẫn chưa có động tĩnh gì.

Chỉ là một số chỗ ở bên ngoài của Vĩnh An trưởng công chúa xảy ra vấn đề.

Trong lúc hai người họ đang bận rộn che đậy một số chuyện bí mật, một bức chân dung vẽ khuôn mặt quen thuộc đã được đặt trên hộp đựng của ta.

Ngoài cửa sổ trăng soi bóng cả.

Ánh trăng chiếu xuống tán cây, hắt vào căn phòng nhỏ u tối ẩm ướt, soi rõ khuôn mặt của người đang bị xiềng xích trói chặt.

Người nọ người ngồi trên manh chiếu cũ nát, da như đồng thau, đôi mắt hẹp dài nheo lại đầy hung tợn.

Một vết sẹo sâu bắt đầu từ cuối đuôi mắt cho đến hàm dưới.

Thủ lĩnh của Bạc Lân vệ, Trình Dã.

Không, chính xác thì hiện giờ không còn là Bạc Lân vệ.

Người này chỉ là phản tặc còn sót lại của dư nghiệt Trình gia, đã trốn thoát sau khi cả nhà bị xử trảm.

Có hắn làm thủ lĩnh, Bạc Lân vệ sẽ trở nên cực kỳ hùng mạnh trong tương lai, rốt cuộc nên gọi là Bạc Lân vệ của Tiêu gia hay Bạc Lân vệ của Trình gia đây?

Vụ án của Trình gia, do đích thân phụ thân ta xét xử.

Người trước mắt không hề sợ hãi, ngược lại trên mặt ngập tràn căm hận.

Chính lưỡi kiếm của hắn đã đâm xuyên Cảnh Nhi và Nguyệt Nhi của ta.

Nước mắt rơi xuống bị ta đưa tay gạt đi.

Hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ta, giọng khàn khàn: “Ngươi là ai?”

Ta cong khóe môi: “Người chết thì không cần biết nhiều đến thế.”

Hai mắt hắn bỗng chốc trừng lớn: “Ngươi có biết người sau lưng ta là ai?”

Ta cười: “Trình Dã, ngươi đang đợi ai vậy? Vĩnh An điện hạ?”

Giọng nói của phụ thân vang lên trong đầu.

“Vĩnh An trưởng công chúa ra mặt muốn bảo vệ hắn.”

“Uyển Nhi, Tạ gia cũng nên lựa chọn.”

Năm thứ hai sau khi thành hôn, địch quốc phương bắc lại dẫn quân trở lại, tàn sát vô số bá tánh nơi biên ải, máu nhuộm sa trường.

Chiến tranh khơi mào, Tiêu Diệp thu lại toàn bộ binh quyền, nhận mệnh nghênh chiến, phong làm tướng quân viễn chinh.

Ai có thể ngờ, vì để đoạt ngôi, công chúa Đại Càn và tướng quân lại cùng nhau cấu kết với ngoại bang, dẫn quân tàn sát chém giết bá tánh Đại Càn chứ?

Thật sự điên rồi.

Ta chạm vào con dao găm giấu trong tay áo.

Lạnh lẽo sắc bén.

“Trình Dã, ngươi đáng chết.”

“Yên tâm, điện hạ của ngươi sẽ sớm xuống tìm ngươi thôi.”

Dao đâm xuống, máu tươi bắn lên.

Hai giọt dính lên mặt ta.

Cai ngục bên cạnh tiến đến, cúi người dâng khăn tay màu trắng.

“Có biết nên làm thế nào không?”

Cai ngục tỏ vẻ lấy lòng: “Vốn là tên đáng chết, đã làm bẩn tay cô nương.”

Ta bình tĩnh lau sạch vết máu bắn trên mặt.

Tiêu Diệp, Vĩnh An trưởng công chúa.

Ta sẽ rút sạch từng nanh vuốt của các người.

09.

Ta ngồi trên xe ngựa, rẽ vào một con hẻm tối.

Bên ngoài là tiếng đao kiếm va chạm, ta không chút do dự, lợi dụng bóng tối, nhảy xe chạy trốn.

Giây tiếp theo, lưỡi kiếm sắc bén kề sát cổ ta.

Cả người ta cứng đờ, nhưng rất nhanh đã phát hiện thân kiếm hơi run.

Dường như người cầm kiếm so với bản thân ta đang bị lưỡi kiếm kề cổ còn sợ hãi hơn.

“Tạ Uyển, đã lâu không gặp.”

Là Tiêu Diệp.

10.

Tiêu Diệp mang ta về phủ tướng quân.

Ta nhìn căn phòng có bố cục bài trí quen thuộc, bản thân đã từng ở đây suốt 6 năm.

Chỉ là thiếu rất nhiều thứ so với trí nhớ.

Ta ngồi đối diện với Tiêu Diệp, dường như nhìn thấy cả thời gian trôi qua trong mắt nhau.

Chỉ là trong mắt hắn có vài phần xấu hổ, luyến tiếc.

Mà hình ảnh phản chiếu khuôn mặt ta, chỉ có lạnh lùng cực điểm.

Ta tự rót cho mình một chén trà, bình tĩnh nói: “Là Vĩnh An công chúa sai ngươi tới giết ta?”

Hắn cười cay đắng: “Tạ Uyển, nàng biết rõ, ta sẽ không giết nàng.”

Bàn tay đang cầm chén trà hơi khựng lại, trái tim vốn treo lơ lửng cũng được hạ xuống.

“Ngươi phát hiện ra từ khi nào?”

Trong mắt hắn hiện rõ vẻ bi thương: “Ngày ấy trong rừng cây, lúc nàng đè trâm lên cổ ta.”

Đúng vậy, nếu là Tạ Uyển của kiếp trước, sao có thể không muốn giết hắn.

Sao có thể không muốn gả cho hắn.

“Nàng hận ta đến vậy? Hận đến nỗi chỉ muốn ta chết?”

Ngẩng đầu lên, ta thấy trong mắt Tiêu Diệp chất đầy nước mắt, thống khổ oán hận.

Ta bật cười thành tiếng.

Hắn ở đâu khi Tạ gia bị thảm sát?

Hắn ở đâu khi Cảnh Nhi và Nguyệt Nhi bị giết?

Hắn bận nghênh đón nữ đế đăng cơ.

Bạc Lân vệ của hắn giết ta, chẳng lẽ ta không nên hận hắn sao?

Ta siết chặt bàn tay, móng tay đâm sâu cả vào da thịt.

“Tiêu Diệp, ngươi trung thành với điện hạ của ngươi, ta trung thành với hoàng thượng. Phe phái bất đồng, chúng ta là kẻ thù sinh tử, trừ khi ngươi bỏ tối qua sáng.”

Hắn cười khổ: “Uyển Nhi, ta và Dung Hoa đã không còn đường lui nữa rồi.”

Dung Hoa, hóa ra Vĩnh An điện hạ tên Dung Hoa.

Chỉ có những người thân thiết mới có thể chẳng cần phân biệt quân thần, gọi thẳng khuê danh của nàng ta.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng thuyết phục ta.

“Uyển Nhi, ta biết nàng hận ta đã lừa dối nàng, oán trách ta đã lợi dụng Tạ gia, nhưng đời này ta chỉ yêu nàng. Dung Hoa đã cứu ta, ta đã hứa sẽ giúp nàng ấy đăng cơ. Sau này ta vẫn là Tiêu Diệp, là phu quân của nàng.”

Dường như nhớ đến gì đó, hai mắt hắn sáng bừng, nắm lấy tay ta.

“Chúng ta còn có con, Uyển Nhi, chúng ta còn có Cảnh Nhi và Nguyệt Nhi. Chỉ khi chúng ta bên nhau, hai đứa nhỏ mới có thể ra đời, cầu xin nàng, đừng hận ta.”

Tiêu Diệp giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cứ nhắc mãi về tên hai đứa nhỏ.

Hắn nào biết cứ mỗi lần nhắc tới, tim ta lại như bị dao nhọn cắt qua.

Hận ý trong lòng điên cuồng tích tụ, dâng trào dữ dội nhuộm đỏ cả hai mắt ta.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn nhẫn nhịn không bộc lộ, chỉ thấp giọng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Tiêu Diệp, người trùng sinh từ khi nào?”

Hắn mờ mịt: “Lúc bệ hạ băng hà, tiếng chuông reo vang.”

Chẳng trách, chẳng trách hắn lại tưởng có thể bù đắp tất cả.

Hoá ra vẫn chưa biết về mối hận thù sinh tử này.

Ta giả vờ thở dài: “Tiêu Diệp, cho dù ta không đối nghịch với Vĩnh An điện hạ, nhưng nàng ta sẽ buông tha cho ta sao? Nàng ta đã muốn giết ta rồi.”

Tiêu Diệp nhẹ nhàng nhéo má ta: “Có ta ở đây, không ai có thể làm tổn thương nàng.”

Sắc mặt ta không đổi: “Nhưng ta đã giết Trình Dã.”

Tay hắn khựng lại, càng thêm dịu dàng: “Trong ngục hiểm ác, là hắn tự chết, không liên quan đến nàng.”

Ta cố nhịn sự ghê tởm trào dâng, để mặc hắn ôm ta vào lòng.

“Tạ Uyển, đừng hận ta, cùng đừng ở bên người khác.”

“Đừng gặp Bùi Mẫn, được không? Kiếp trước hắn cứ như kéo chó quấn lấy nàng, ta không thích hắn.”

Mãi không nghe thấy câu trả lời của ta, Tiêu Diệp hơi nóng nảy, hỏi lại: “Được không?”

Cách lớp vải dệt, ta nghe thấy tiếng tim đập rất nhanh của Tiêu Diệp.

Sắc mặt ta lạnh lùng, đáp: “Được.”