“Ngươi lợi dụng một đứa trẻ để uy hiếp chúng ta, vậy mà còn dám nhận mình là quân tử? Nếu ngươi có dũng khí, hãy thả quận chúa ra và bắt ta đây!”
Thẩm trắc phi cũng từ phía sau thét lên:
“Không, ngươi hãy bắt ta, ta mới là mẹ ruột của An Nhi!”
“Ngươi cứ bắt ta đi!”
“Ngươi bắt ta đi!”
Cao Minh Huyên nhìn ta, lại quay sang Thẩm trắc phi, không biết phải quyết định thế nào, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa chúng ta. Lợi dụng khoảnh khắc hắn sơ hở, ta nhanh chóng rút thanh kiếm từ một binh sĩ gần đó, đâm mạnh vào tay hắn. Hắn gào lên đau đớn, buông rơi con dao, và ta lập tức lao đến ôm lấy An Nhi, kéo nàng vào vòng tay.
Lập tức, binh lính vây chặt lấy Cao Minh Huyên, giương kiếm kề cổ hắn, ép sát khiến hắn không còn đường lui. Cao Minh Huyên ngã quỵ, bất lực trước vòng vây kiếm bén, chỉ còn biết thều thào trong tuyệt vọng:
“Ta… ta phải gặp hoàng thượng!”
15
Ta đưa Cao Minh Huyên vào cung để diện kiến hoàng thượng. Sau khi nắm rõ sự việc, hoàng thượng chỉ buông một tiếng thở dài nặng nề. Cao Minh Huyên quỳ sụp xuống, van nài:
“Phụ hoàng, dù sao người cũng là cha của con, sao có thể đối xử với con như thế?”
Hoàng thượng phẫn nộ, ném một bản tấu chương về phía hắn:
“Ngươi tự đọc đi, xem những kẻ theo ngươi vào phủ là ai. Đó là bộ hạ cũ của Tiêu tể tướng. Nếu không nhờ vương phi báo trước để Cấm vệ quân kịp thời đến ứng cứu, ngươi tưởng mình còn ngồi đây mà cầu xin sao?”
Cao Minh Huyên sững người, vẫn không tin lời hoàng thượng, gượng cãi:
“Nhưng Tiêu tể tướng từ nhỏ đã coi con như con ruột. Làm sao ông ấy có thể hại con?”
Hoàng thượng nhìn hắn với ánh mắt thất vọng cùng cực:
“Ngươi nghĩ Tiêu tể tướng đưa ngươi vào phủ là để giúp ngươi sao? Mục tiêu của hắn là Hoành Nhi, muốn ta chịu cảnh mất con cháu như hắn.”
Sự thật là Tiêu tể tướng đã mang mối hận trong lòng từ khi đứa con trai độc nhất, Tiêu Dung Sơn, bị trục xuất vì tội ác. Kể từ đó, hắn quyết tâm báo thù hoàng thất, tập hợp bộ hạ để trả mối hận xưa. Hắn đã tiếp cận Cao Minh Huyên, giúp hắn trốn khỏi chùa, âm thầm đưa hắn về, nhưng thực chất là muốn giết Hoành Nhi.
Đối với ta, âm mưu của Tiêu tể tướng không phải là điều khó đoán. Từ lúc phát hiện có kẻ lén lút tiếp cận Cao Minh Huyên, ta đã lập tức sai người theo dõi, phát hiện đó là thuộc hạ của Tiêu tể tướng. Nếu thực sự chỉ muốn hại Cao Minh Huyên, hắn đâu cần tốn công đưa hắn trở về, mà trực tiếp ra tay sát hại là xong. Nhưng hành động của Tiêu tể tướng cho thấy hắn muốn kéo Cao Minh Huyên vào cuộc, đẩy hắn đến bờ vực tội ác để thực hiện kế hoạch báo thù sâu cay của mình.
Đêm hôm đó, ngay khi chúng đột nhập vào phủ Khải Vương, có một nhóm nổi lên khống chế gia nhân để mở đường cho Cao Minh Huyên. Nhưng trong bóng tối, một nhóm khác lặng lẽ tiếp cận để ám sát Hoành Nhi. May mắn thay, nhờ sự phòng bị từ trước, ta đã sắp đặt thám tử bảo vệ Hoành Nhi nên bọn chúng không thể thực hiện được ý đồ.
Sự việc ở hoa viên cũng nằm trong kế hoạch của ta. Để Hoành Nhi tận mắt chứng kiến bộ mặt thật của người cha ruột – một kẻ sẵn sàng đe dọa chính thê, uy hiếp con gái – là điều không thể thiếu. Như vậy, trái tim của Hoành Nhi sẽ không còn canh cánh về một người cha không xứng đáng. Người mà trước kia Hoành Nhi ngưỡng mộ thực chất là kẻ tàn nhẫn, ích kỷ, không xứng đáng được gọi là cha.
Sau khi trình báo toàn bộ âm mưu cùng hành động của thuộc hạ Tiêu tể tướng lên hoàng thượng, ngài quyết định trừ khử toàn bộ. Do đó, đội Cấm vệ quân mới đến kịp thời, bao vây bọn chúng, bảo vệ bình yên cho phủ Khải Vương và cả Hoành Nhi.
16
Cao Minh Huyên tức giận đổ lỗi lên ta:
“Vương phi thiếu đức hạnh, không nhận phu quân, không xứng làm mẫu thân của hoàng tôn, xin phụ hoàng ban hưu cho nàng.”
Hoàng thượng nghe xong, liền ném một chén trà vào đầu hắn, máu từ từ chảy xuống, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt.
“Ngươi nghĩ trẫm không nhận ra ngươi sao? Ngươi là con của trẫm, có hóa thành tro trẫm cũng nhận ra, nhưng bao năm qua ngươi chỉ hành xử tùy tiện, trẫm không trách cứ. Nghĩ rằng ngươi còn trẻ, sẽ dần dần hiểu ra. Nhưng nay ngươi đã qua tuổi ba mươi, vẫn còn cẩu thả như vậy. Nếu không vì ngươi tự ý mất tích, làm sao phải chịu cảnh dung nhan tàn phế, què chân thế này?”
Cao Minh Huyên dập đầu xin lỗi:
“Nhi thần chỉ thấy cuộc sống ở vương phủ quá buồn tẻ, muốn ra ngoài giải khuây đôi chút.”
Hoàng thượng lắc đầu, chậm rãi nói:
“Hoàng cung còn buồn tẻ gấp ngàn lần vương phủ. Nếu sau này ngươi làm vua, hôm nay trốn khỏi cung, mai lại mất tích, thì triều đình sẽ ra sao, thiên hạ sẽ ra sao? Về đối ngoại, ngươi thật không thể đảm đương đại sự, không thích hợp làm hoàng đế. Về đối nội, ngươi gây ra bao nhiêu oán hận trong phủ, không một ai tận tâm tận lực theo ngươi. Bộ dạng ngươi bây giờ có xứng đáng xuất hiện trước dân chúng hay không? Ngươi có tự suy ngẫm chưa?”
Những lời của hoàng thượng khiến Cao Minh Huyên lặng im, không phản bác nổi. Đến giờ, hắn mới hiểu rằng chính phụ hoàng không muốn nhận lại hắn.
Nói xong, hoàng thượng cũng phẫn nộ đến mức thổ huyết và ngất đi. Những năm gần đây, hoàng thượng đã bị chứng ho kéo dài, sức khỏe ngày một yếu, nay lại bị Cao Minh Huyên liên tục kích động, bệnh tình của người càng trở nặng.
17
Ta truyền lệnh cho thái giám đưa Cao Minh Huyên giam vào lãnh cung, mọi việc đợi hoàng thượng tỉnh lại rồi định đoạt. Khi tỉnh lại sau cơn bạo bệnh, hoàng thượng không hề nhắc đến Cao Minh Huyên nữa, mà chỉ dành thời gian gọi Hoành Nhi đến bên, dạy dỗ cách xử lý triều chính và gánh vác trách nhiệm của một quân vương.
Nửa năm sau, hoàng thượng băng hà. Hoành Nhi chính thức đăng cơ, trở thành tân hoàng đế, còn ta được tôn làm Thái hậu. An Nhi được phong Trưởng công chúa Cẩm An và ban cho vùng đất phong, Thẩm trắc phi cũng được phong làm Thái phi. Ngày tiễn biệt, nàng đến từ giã ta, cúi đầu cung kính:
“Từ hôm nay, muội sẽ theo Trưởng công chúa đến vùng đất phong. Cảm tạ Thái hậu và hoàng thượng đã thành toàn cho muội.”
Ta dịu dàng đỡ nàng dậy, ánh mắt như nhìn lại quá khứ:
“Tất cả những gì muội có hôm nay đều là phần xứng đáng. Nhớ ngày muội mới vào phủ, chỉ là cô nương mười bảy tuổi, hồn nhiên như đóa hoa xuân. Nay đã mười năm qua, muội đã thành một người phụ nữ trưởng thành.”
Thẩm Thái phi khẽ mỉm cười, vẻ mặt pha chút ngượng ngùng:
“Lúc mới vào phủ, muội ngây thơ, chỉ nghĩ đến việc tranh sủng với tỷ tỷ. Mãi sau này muội mới hiểu ra, tranh giành ân sủng phỏng có ích gì? Vương gia, dù có sủng ai, cũng không lâu bền; người mà ngài yêu thương nhất rốt cuộc chỉ là bản thân mình. Tỷ tỷ bao dung độ lượng, chẳng chấp nhất với muội. Tỷ đã bỏ bao tâm sức để gánh vác mọi việc trong phủ, muội xin chúc tỷ từ nay được an khang hạnh phúc, mọi việc thuận buồm xuôi gió.”
Ta khẽ gật đầu:
“Muội cũng vậy, ở vùng đất phong hãy tự chăm sóc mình thật tốt. Khi nào thấy cô quạnh, hãy trở về kinh thành, chúng ta vẫn luôn chào đón muội.”
18
Cao Minh Huyên vẫn sống trong lãnh cung, nghe tin tân hoàng đế đã đăng cơ, hắn lại nổi giận đòi gặp mặt, lớn tiếng gào thét:
“Ta là cha của hoàng đế mới, phải được phong làm Thái Thượng Hoàng!”
Ta nghe thế chỉ mỉm cười:
“Có lẽ cũng nên gặp lại cố nhân một lần.”
Lãnh cung không tàn tạ như ta tưởng, nhưng Cao Minh Huyên thì lại tiều tụy đến không ngờ. Những ngày bị giam giữ đối với hắn là sự trừng phạt lớn lao nhất, bởi hắn vốn quen với cuộc sống tự do phóng khoáng, giờ lại bị giam cầm, không thể bước ra khỏi cửa lãnh cung.
“Ngươi hãy gọi Hoành Nhi đến gặp ta. Ta là cha nó, nó sẽ không đành lòng nhìn ta chịu khổ thế này.”
Ta mỉm cười:
“Hoành Nhi nay đã là thiên tử, mới lên ngôi, có biết bao nhiêu việc phải xử lý. Ta cũng đã sai người hỏi ý nó về cách xử lý ngươi, và nó nói, ‘Mọi sự để mẫu hậu quyết định.’ Một ngày làm phu thê, trăm ngày ân nghĩa, ta cũng không muốn làm quá. Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định tha mạng cho ngươi. Nửa đời còn lại, ngươi hãy đến ngôi chùa ở ngoại thành mà tĩnh tâm sám hối. Lần này, ta sẽ sai quân lính canh gác nghiêm ngặt, sẽ không ai có thể cứu ngươi ra nữa.”
Cao Minh Huyên không chấp nhận, cảm thấy mất tự do chẳng khác gì mất mạng.
“Đồ nữ nhân độc ác! Ngươi đã là Thái hậu cao quý, sao không để ta làm Thái Thượng Hoàng? Ta ra ngoài du ngoạn giang hồ, cũng chẳng làm vướng mắt ngươi.”
Ta không muốn giữ bộ mặt giả dối nữa, quyết định xé toạc mọi thứ:
“Đúng, ta hận ngươi. Hận ngươi chỉ nghĩ đến sự thoải mái của mình, chơi trò mất tích vô cớ, khiến ta lo âu đến mất cả đứa con thứ hai vì khó sinh. Ngươi có thắc mắc tại sao những năm qua phủ Khải Vương không có thêm đứa trẻ nào không? Đó là vì ta đã bí mật cho ngươi uống thuốc. Nếu không ngươi cứ mãi phiêu bạt bên ngoài, không biết sẽ còn mang về bao nhiêu đứa con hoang nữa. Hoành Nhi là niềm hy vọng duy nhất của ta, không ai được phép đe dọa nó.”
Cao Minh Huyên như nhận ra điều gì, bừng tỉnh:
“Ngươi khiến ta bị hủy dung, biến ta thành kẻ què, có phải ngươi đã sai người làm vậy không?”
Ta cười lớn:
“Xem ra, ngươi cũng không quá ngu dốt.”
Cao Minh Huyên phẫn nộ, giơ tay định bóp cổ ta, nhưng hắn chưa kịp tiến tới đã bị thái giám bên cạnh ta đá văng ra:
“Trước mặt Thái hậu mà cũng dám ngang ngược! Người đâu, mau trói hắn lại, bịt miệng hắn lại, đừng để hắn nói bậy bạ làm bẩn tai Thái hậu.”
Khi rời khỏi lãnh cung, ta quay đầu nhìn hắn lần cuối:
“Ngươi có biết vì sao ta giam ngươi ở chùa không? Còn nhớ lần ta cùng mẫu thân đi chùa dâng hương, ngươi đến gặp ta bày tỏ tình cảm, ngươi từng nói sẽ không bao giờ phụ ta, nếu ngày nào đó làm tổn thương ta, ngươi sẽ tự nguyện bị giam suốt đời trong chùa mà sám hối. Có lẽ ngươi đã quên lời thề ấy rồi. Dù sao, ngươi đã phụ bạc nhiều nữ tử, làm sao có thể nhớ mỗi mình ta?”
19
Ta bẩm báo hoàng thượng về chuyện này, và hoàng thượng cũng đồng ý với cách sắp đặt của ta.
Dù sao cũng là cha con, hoàng thượng không nỡ thấy mẫu thân mình đẩy phụ thân vào chỗ chết. Cao Minh Huyên bị trói và đưa lên kiệu, âm thầm áp giải đến chùa, nhưng trên đường đi, hắn bị ám sát. Thủ phạm chính là một thị thiếp cũ của phủ Khải Vương.
Nàng giả làm chủ quán ăn ven đường khi đoàn áp giải nghỉ ngơi, nhân cơ hội tiến lại gần kiệu, rút trâm cài đầu và đâm vào cổ Cao Minh Huyên. Nữ nhân ôn nhu, dịu dàng người Giang Nam – Ôn Hành Chi ấy, nay lại hành động lại đầy mạnh mẽ và quyết liệt.
Cao Minh Huyên chết không nhắm mắt, Ôn Hành Chi khẽ đưa tay khép đôi mắt hắn lại, thì thầm:
“Chàng còn nhớ lần bên hồ Liễu, chàng đã thề non hẹn biển với ta, chàng đã tặng ta chiếc trâm này, nói rằng nếu sau này phụ bạc ta, hãy dùng chính chiếc trâm này để chuộc tội cho chàng. Khi ta rời phủ, quay về nơi cũ, nhìn câu thơ chàng khắc lên cây liễu, ta mới hiểu mình đã không cam lòng đến thế nào.”
Hoàng thượng nghe tin, im lặng rất lâu, chỉ thở dài than rằng:
“Phụ hoàng nợ tình khắp chốn, nên mới có kết cục như ngày hôm nay.”
Nhưng hoàng thượng không biết rằng, chính ta đã tiết lộ hành tung của Cao Minh Huyên cho Ôn Hành Chi. Hắn từng hại chết ca ca của ta, đây là món nợ mà hắn phải trả, và chỉ có mượn tay người khác mới không ảnh hưởng đến tình cảm giữa ta và hoàng thượng.
Ta hạ chỉ ban rượu độc cho Ôn Hành Chi tự vẫn, nhưng lại âm thầm đổi rượu độc thành rượu thường, rồi lặng lẽ để nàng ra đi.
Bởi, kẻ trọng tình sâu nghĩa không nên phải chịu cảnh như thế.
Kẻ bạc tình vô nghĩa mới là kẻ xứng đáng nhận lấy báo ứng.
End