Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BIẾN GIẢ LÀM THẬT Chương 3 BIẾN GIẢ LÀM THẬT

Chương 3 BIẾN GIẢ LÀM THẬT

11:38 sáng – 10/11/2024

Cao Minh Huyên là con trai hoàng thượng, người làm sao lại có thể không nhận ra hắn chứ? Ngài chỉ vì quá thất vọng nên mới muốn đích thân dò xét, mới triệu toàn bộ thê thiếp trong vương phủ để hỏi xem có ai nhận ra hắn không. Nếu ta hay ai đó vì tình riêng mà nhận hắn, thì người đó sẽ bị buộc theo hắn vào nơi giam cầm, sống nốt phần đời trong tăm tối.

Khải Vương thành ra thế này, đã là sự nhục nhã cho hoàng thất, chẳng còn mặt mũi nào để quay về phủ. Nếu hoàng thượng dung túng cho hắn trở lại, rồi mai này lên ngôi với bộ dạng như vậy, thiên hạ sẽ chẳng dừng cười chê, bàn tán. 

Thế nhưng, khi hoàng thượng hỏi ý ta về cách xử trí Cao Minh Huyên, ta đâu thể thẳng tay đòi lấy mạng hắn. Nếu ta tỏ ra nhẫn tâm đến mức ấy, trong mắt hoàng thượng, ta sẽ trở thành kẻ lòng dạ độc ác, không tiếc giết phu quân. Một ngày nào đó, ta e rằng người bị phán tội chết sẽ chính là ta.

Màn kịch cuối cùng này, ta đã liệu trước từng đường đi nước bước.

10

Thẩm trắc phi đến chúc mừng ta, cung kính quỳ xuống: 

“Chúc mừng tỷ tỷ, nguyện ước đã thành.”

Ta mỉm cười, đỡ Thẩm trắc phi đứng dậy: 

“Cũng nhờ muội thành toàn. Ngày Hoành Nhi lên ngôi, con gái muội sẽ trở thành Trưởng công chúa cao quý.”

Thẩm trắc phi vẫn không nỡ lòng, dù gì nàng và Cao Minh Huyên cũng từng có tình nghĩa.

“Nghe nói Khải Vương bị giam trong chùa, không biết sống thế nào?”

“Muội yên tâm, mọi thứ ăn uống đều chu đáo, hàng tháng ta còn cho người đến dâng hương, để hắn không phải chịu cảnh khổ cực.”

“Vậy thì muội an tâm rồi.”

Tiếp theo là chuẩn bị tang lễ cho Cao Minh Huyên.

Trong lễ tang, ta dựa vào quan tài mà khóc lóc đến khản giọng: 

“Vương gia, xin đừng bỏ lại thiếp và con.”

Những người chứng kiến đều không khỏi xúc động, cảm thán tình cảm phu thê ta như biển sâu bền chặt. Nhưng không ngờ, ngay lúc đó, Cao Minh Huyên đeo mặt nạ, dẫn một nhóm người xông vào phủ Khải Vương. Hắn giận dữ quát: 

“Đồ nữ nhân độc ác! Ngươi thực sự coi phủ Khải Vương là của riêng mình sao? Nếu không phải ngươi từ chối nhận phu quân, bản vương làm sao rơi vào cảnh khốn cùng thế này?”

Tim ta thắt lại, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lớn tiếng quát:

“Khải Vương đã khuất, ngươi lại dám giả danh hắn để trì hoãn giờ an táng, có chịu nổi trách nhiệm không?”

Cao Minh Huyên ngửa mặt cười lớn: 

“Ta mới là Khải Vương thật sự! Các ngươi đang chôn cất cái xác vô danh nào đây?”

Vừa nói xong, hắn bất ngờ vung kiếm, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong khoảnh khắc. Ta bàng hoàng khi thấy một thị vệ ngã gục dưới chân hắn, máu đỏ lan trên nền đá. Tiếng hắn rít lên như tiếng thú bị thương, oán giận ngút trời:

“Chính là ngươi, tên nô tài bỉ ổi! Khi ta xin vào phủ, ngươi còn nhân lúc chân ta chưa lành, kéo ta vào hẻm đánh đập, tưởng rằng bản vương đã chết!”

Một nhát kiếm lạnh lùng tiếp theo, hắn chém thêm một tên thị vệ khác, cả hai người từng lăng nhục hắn nay đều bỏ mạng dưới tay hắn. Ta kinh hãi nhìn Cao Minh Huyên tiến về phía mình, đôi mắt đỏ ngầu, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Miệng hắn lẩm bẩm đầy căm phẫn:

“Tiện nhân, ngươi phải chết!”

Ta hoảng hốt, không còn cách nào khác, quay người bỏ chạy về phía hoa viên. Tang phục dài và nặng nề cuốn lấy bước chân, khiến ta lảo đảo, còn hắn, dù què một chân, vẫn chậm rãi tiến sát phía sau, như một bóng ma lầm lì, không ngừng đuổi theo. Hắn lết từng bước, tay vẫn nắm chắc thanh kiếm, ánh mắt tràn đầy khát vọng trả thù.

Ta và hắn cứ thế chạy, giữa những hàng hoa lá và những bụi cây xào xạc trong gió, tiếng thở gấp nối đuôi nhau trong không gian im ắng của hoa viên. Cuối cùng, ta kiệt sức, vấp ngã xuống nền đất lạnh. Cao Minh Huyên hớn hở, tiến tới gần, vung kiếm lên cao, ánh kiếm rọi vào mắt ta như ánh chớp băng giá giữa trời đông.

11

Lưỡi kiếm lạnh lùng sắp hạ xuống, nhưng tiếng hét của Hoành Nhi vang lên, chặn đứng khoảnh khắc kinh hoàng ấy:

“Không ai được làm hại mẫu thân ta!”

Chính Hoành Nhi đã lao tới, dang tay che chở cho ta. Giờ nó đã mười ba tuổi, tuổi bắt đầu tập võ, nên sức lực và dáng đứng cương quyết không hề nao núng. 

Cao Minh Huyên thoáng sững lại. Dù đang chìm ngập trong hận thù, nhưng đối mặt với con trai, hắn vẫn không thể nhẫn tâm ra tay. Giọng hắn dịu lại, nỗ lực thuyết phục:

“Hoành Nhi, ta là phụ thân của con, mau tránh ra.”

Nhưng Hoành Nhi chỉ trừng mắt, kiên quyết đáp lời:

“Phụ thân của ta là Khải Vương, người đã chết rồi. Nếu ông là phụ thân ta thật, sao lại che mặt mà ra tay giết thê tử của mình?”

Lời lẽ của Hoành Nhi sắc bén, khiến Cao Minh Huyên lặng người. Cuối cùng, hắn chầm chậm tháo chiếc mặt nạ, để lộ gương mặt đầy sẹo xấu xí, chẳng còn chút nào vẻ khôi ngô, uy nghi xưa kia. Ánh mắt hắn bùng lên cơn oán giận sâu sắc, giọng nói chất chứa đắng cay:

“Mẫu thân con đáng chết, chính bà ấy đã chối bỏ ta trước mặt hoàng thượng, khiến ta phải chịu cảnh giam cầm khốn khổ trong chùa, sống chẳng khác nào đã chết. Ta hỏi con, bà ấy làm sao nhẫn tâm đến vậy?”

Hoành Nhi nghe xong, đôi mắt lấp lánh ý chí cứng cỏi, quả quyết đáp:

“Mẫu thân không nhận ông, ắt có lý do riêng. Hơn nữa, người ra lệnh giam giữ ông là hoàng gia gia, vậy sao ông lại nhắm vào mẫu thân mà muốn giết người?”

Cao Minh Huyên gắt lên: 

“Mẫu thân con đáng chết, bà ấy không xứng làm chủ phủ Khải Vương, càng không xứng là mẫu thân của con.”

Hoành Nhi lắc đầu: 

“Không phải vậy, trong lòng con, mẫu thân là người tuyệt vời nhất. Từ nhỏ đến lớn, mẫu thân dạy con biết lễ nghĩa, phải gánh vác trách nhiệm của mình. Khi con sốt cao, mẫu thân cũng thức suốt bên giường chăm sóc. Cũng nhờ mẫu thân khuyến khích con chăm chỉ học hành, nên hoàng gia gia mới khen con còn nhỏ mà đã hiểu biết. Mẫu thân cũng là vương phi tận tụy nhất. Phụ thân trước đây thường mất tích, đều là mẫu thân vất vả tìm về. Phủ Khải Vương rộng lớn này là nhờ mẫu thân gánh vác mà được ổn định. Con chỉ thấy bao năm qua, phủ Khải Vương trên dưới hòa thuận, tất cả đều là nhờ công mẫu thân.”

13

Bao năm qua, Cao Minh Huyên chỉ mải mê đắm mình trong hưởng lạc, chẳng hề bận tâm đến tình hình phủ đệ hay nghĩ đến đứa con trai Hoành Nhi. Nay, nghe từng lời thấm thía của Hoành Nhi, hắn chỉ còn biết đứng sững, nghẹn lời không cãi lại. Nhưng ngay sau đó, hắn vẫn ngoan cố lớn tiếng quát ta:

“Bản vương muốn ngươi công bố với thiên hạ rằng Khải Vương vẫn còn sống!”

Ta bình thản lắc đầu:

“Điều đó không thể. Tin Khải Vương qua đời là do hoàng thượng đích thân công bố.”

Đúng lúc ấy, An Nhi chạy đến từ hoa viên, thấy bóng lưng quen thuộc của Cao Minh Huyên liền nhào tới ôm chặt chân hắn, reo lên với vẻ mừng rỡ trẻ thơ:

“Cha ơi, cha đã về rồi!”

Thẩm trắc phi hốt hoảng đuổi theo, nhìn thấy cảnh tượng ấy mà mặt mày tái nhợt, nàng run run đưa tay, dịu dàng nói:

“An Nhi, lại đây nào, đi với mẹ ăn kẹo hồ lô nhé.”

Nhưng An Nhi bướng bỉnh lắc đầu, phụng phịu bĩu môi:

“Không, không! An Nhi muốn cha đưa đi cơ!”

Giữa lúc ấy, cấm vệ quân đã bao vây phủ Khải Vương chặt chẽ. Thống lĩnh cấm vệ đứng ngoài lớn tiếng quát:

“Người bên trong nghe đây, mau bỏ vũ khí, đầu hàng ngay lập tức!”

Thấy vậy, Cao Minh Huyên càng thêm phấn khích, cười tự đắc:

“Càng nhiều người chứng kiến càng tốt, để thiên hạ biết Khải Vương chưa chết!”

Khi thống lĩnh dẫn quân xông vào, Cao Minh Huyên cười mãn nguyện, định mở lời đắc thắng. Nhưng viên thống lĩnh chỉ nhìn hắn như một tên trộm lạ mặt, lạnh lùng ra lệnh:

“Tên trộm to gan, buông vũ khí ngay, bằng không binh lính sẽ không nương tay.”

Thấy vậy, Cao Minh Huyên cuống quýt nói lớn:

“Bản vương là Khải Vương đây, Lâm tướng quân! Ngươi quên lần ngươi từng cứu ta bên hồ Ngự sao?”

Lâm tướng quân lạnh lùng đáp:

“Khải Vương đã nằm trong quan tài, nếu muốn mạo danh thì chí ít cũng nên chọn kẻ còn sống.”

Cao Minh Huyên gằn giọng:

“Khải Vương chưa chết! Ta chính là Khải Vương, ngươi nghe không rõ sao?” 

Lâm tướng quân nhướng mày, nghiêm giọng quát lớn:

“Tên trộm này thật cả gan, dám lên mặt với bản tướng. Mau bỏ vũ khí, nếu không ta sẽ tiễn ngươi đi mà không chừa lại gì!”

Nói xong, Lâm tướng quân rút kiếm, lạnh lùng hướng mũi kiếm về phía hắn. Trong cơn hoảng loạn, Cao Minh Huyên túm lấy An Nhi đang đứng cạnh, đưa lưỡi dao dí vào cổ nàng, gằn giọng:

“Tất cả đứng yên, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của quận chúa Cẩm An!”

14

An Nhi sợ hãi bật khóc nức nở. Lâm tướng quân lo cho sự an nguy của quận chúa, bèn ra lệnh cho binh lính không được hành động thiếu suy nghĩ. Nhìn Cao Minh Huyên, ta từ tốn bước tới, giọng bình thản nhưng sắc lạnh:

“Ngươi nói ngươi là Khải Vương, nhưng một người cha như Khải Vương sao có thể làm hại chính con gái của mình? Ngài luôn nâng niu quận chúa như bảo vật.”

Cao Minh Huyên điên tiết, quát lớn:

“Đứng yên! Ngươi mà tiến thêm một bước, ta sẽ không nương tay với quận chúa!”

Hắn dí dao sát vào cổ An Nhi, làm Thẩm trắc phi càng thêm kinh hãi. Nàng quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào cầu xin:

“An Nhi còn nhỏ, đừng làm hại con bé! Nếu có giận thì trút lên ta đây.”

Nhân lúc Cao Minh Huyên ngoái lại nhìn Thẩm trắc phi, ta kín đáo ra hiệu bằng ánh mắt. Hiểu ý, nàng lập tức phối hợp, lớn tiếng tiếp lời:

“Khải Vương là người chính trực, tuyệt đối không bao giờ có hành động ti tiện như ngươi!”

Thẩm trắc phi cũng cất lời đầy phẫn nộ:

“Giả như Khải Vương còn sống, ngài sẽ không dung thứ cho ai dám đe dọa An Nhi. Ngài sẽ chẳng bao giờ để nàng phải chịu tổn thương!”

Cao Minh Huyên thoáng dao động, vẻ đau khổ hiện rõ trên gương mặt, ánh mắt lộ vẻ bối rối. Thừa cơ, ta tiếp tục: