Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BIẾN GIẢ LÀM THẬT Chương 2 BIẾN GIẢ LÀM THẬT

Chương 2 BIẾN GIẢ LÀM THẬT

11:38 sáng – 10/11/2024

“Ngươi bảo một tên mặt lạ trong đội của ngươi lan tin trong thành rằng có một công tử giàu có ẩn cư trên núi Thương Khung, mang theo một mỹ nhân xinh đẹp để sống ẩn dật. Lúc đó chắc chắn sẽ có đám lưu manh tìm đến, ngươi cho người trà trộn vào trong, chờ lúc chúng đánh nhau tranh tiền, thì rạch mặt Cao Minh Huyên.”

Nghĩ một chút, ta không muốn liên lụy người vô tội, lại nói: 

“Cô nương đó cũng đáng thương, bảo người đưa nàng ta đi rồi sắp xếp nơi khác an toàn, đừng để nàng rơi vào tay lũ lưu manh.”

Sự việc tiến triển đúng theo kế hoạch.

Đám lưu manh tìm đến núi, náo loạn đòi Cao Minh Huyên giao nộp tiền và mỹ nhân. Cao Minh Huyên chỉ mang theo vài thị vệ lên núi, trong lúc hai bên xô xát, thám tử thừa cơ rạch mặt hắn. Trong lúc hỗn loạn, hắn còn bị đập trúng chân đến què. Kết quả, cả hai bên đều bị thương. Cao Minh Huyên tức giận, chỉ mặt vài tên thị vệ mà chửi: 

“Một lũ vô dụng, đợi bản vương về sẽ xử tội các ngươi.”

Nghe vậy, mấy tên thị vệ sợ hãi tái mặt, đoán rằng nếu quay về chỉ e khó giữ mạng, liền lén lút bỏ trốn ngay trong đêm. Chỉ còn lại mình Cao Minh Huyên, đành lê từng bước nặng nề mà đơn độc xuống núi.

06

Cao Minh Huyên cuối cùng cũng vào được kinh thành, nhưng cửa phủ Khải Vương đã khép chặt, hắn biết không thể dễ dàng mà bước vào. Tất nhiên, hắn sẽ tìm mọi cách để được diện kiến hoàng thượng. 

Quả nhiên, hôm trước khi hoàng thượng đến chùa ngoài kinh thành dâng hương, ngay hôm sau người đã hạ lệnh, gọi ta cùng các thiếp trong phủ tới chùa lễ Phật.

Vừa đến nơi, hoàng thượng bảo Thẩm trắc phi cùng các thiếp lui xuống, chỉ giữ lại mình ta để hỏi chuyện. Người chỉ vào Cao Minh Huyên, kẻ đang đứng cạnh đầy vẻ tiều tụy, rồi khẽ hỏi:

“Kẻ này tự xưng là Khải Vương, vương phi có nhận ra không?”

Ta bình tĩnh quay người, nhìn kỹ gương mặt hắn một lúc rồi điềm nhiên lắc đầu:

“Nhi thần không nhận ra.”

Cao Minh Huyên nghe xong như sững người, lập tức bật thốt lên:

“Ta là phu quân của nàng, cùng nàng kết tóc se duyên đã mười bốn năm trời, nghe giọng ta sao nàng lại không nhận ra?”

Một lời nói này, chẳng khác nào đang phạm thượng, như mắng thẳng vào mặt hoàng thượng ngay trước mắt. 

Hoàng thượng đã là phụ thân của Cao Minh Huyên hơn ba mươi năm, chẳng lẽ cũng không nhận ra giọng nói của chính con mình? Chẳng phải hắn đang ngầm ám chỉ người hồ đồ hay sao.

Ta chậm rãi quan sát kỹ lại một lần nữa, rồi vẫn điềm nhiên lắc đầu:

“Phu quân của nhi thần dung mạo tuấn tú, tứ chi lành lặn, đi lại khoan thai, sao có thể là kẻ xấu xí què quặt trước mắt này?”

Cao Minh Huyên lúc này giận đến run người, không cam lòng mà vẫn cố chứng minh mình là Khải Vương:

“Ta nhớ rằng vương phi có vết bớt đỏ lớn bằng ngón tay cái sau lưng.”

Nghe đến đây, máu nóng bỗng chốc dâng lên mặt, ta vừa thẹn vừa hổ. Hoàng thượng cũng vì câu nói quá đỗi xấc xược ấy mà quay đi lúng túng. Ta liền nhíu mày, nghiêm giọng mắng hắn:

“Đồ vô liêm sỉ! Trước mặt hoàng thượng dám nói lời thất lễ như vậy với vương phi! Vết bớt của bản vương phi, ngươi mua chuộc nha hoàn bên cạnh hoặc bà vú trong nhà là có thể biết được, thế thì dựa vào đâu mà dám tự xưng là Khải Vương?”

Nói đến đây, ta lấy khăn chấm nhẹ lên khóe mắt, giọng nói ngậm ngùi như than oán:

“Vương gia xưa nay vẫn luôn giữ gìn thể diện cho ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện phơi bày bí mật riêng tư như thế này.”

07

Cao Minh Huyên thoáng bối rối, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, như chạm đến một ký ức sâu xa, hắn nói:

“Bản vương còn nhớ rõ, khi vừa thành thân đã tặng vương phi một chiếc trâm đôi màu đỏ thẫm, nàng đã đeo suốt hơn một tháng, rồi cất giữ trong hộp trang sức.”

Nghe vậy, cơn giận trong lòng ta dâng lên, nghiến răng mà nén lại. 

Ngày thứ hai sau lễ cưới, hắn quả thật đã tặng ta chiếc trâm đó. Lúc ấy, ta vui mừng khôn xiết, đeo liền một tháng rưỡi, còn về nhà mẹ đẻ khoe với mẫu thân rằng phu quân yêu thương, đặt ta trong lòng, để người an tâm. 

Nào ngờ, không lâu sau, ta bắt gặp hắn tặng một chiếc trâm tương tự nhưng màu khác cho một hồng nhan tri kỷ bên ngoài. Lòng ta đau như dao cứa, liền cất chiếc trâm ấy đi, cũng chẳng muốn vì chuyện nhỏ nhặt mà khiến tình phu thê thêm rạn nứt, lại sợ người ngoài chê cười là vương phi hẹp hòi ghen tuông. Khi hắn hỏi, ta chỉ nhẹ nhàng lấy cớ rằng sợ làm hỏng trâm, không dám phụ lòng vương gia.

Nghĩ đến đây, ta khẽ thở dài, điềm nhiên lắc đầu:

“Ta không nhớ vương gia từng tặng ta chiếc trâm nào như thế.”

Cao Minh Huyên hốt hoảng, bắt đầu kể ra những chuyện khác để chứng minh thân phận mình. Hiếm khi hắn gọi thẳng tên ta:

“Vãn Thư, nàng còn nhớ chăng? Khi chúng ta mới thành thân, từng cùng nhau đàm luận thơ ca, nàng nói nàng thích nhất câu của Ôn Đình Quân: ‘Linh lung xúc tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri.’”

Ta mỉm cười, nhàn nhạt đáp:

“Vương gia xưa nay lo nghĩ quốc sự, mong bách tính an cư lạc nghiệp, người chỉ đọc sách về chính sự, sao có thể dành thời gian mà nũng nịu bàn luận thơ tình?”

Cao Minh Huyên tái mặt, giận đến run người, chẳng kiềm chế nổi mà gầm lên:

“Giang Vãn Thư, bản vương đã nhìn lầm nàng rồi! Tưởng nàng hiền thục đức độ, không ngờ cũng là một độc phụ hai mặt ba lòng!”

Hoàng thượng nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, ôm ngực ho khan vài tiếng. Thái giám bên cạnh thấy thế liền bước lên, nghiêm giọng ngăn lại:

“Công tử này, xin hãy giữ mồm miệng cho cẩn thận, trước mặt hoàng thượng không được buông lời phóng túng, ăn nói bừa bãi.”

Cao Minh Huyên thoáng sững sờ, nhưng chẳng còn đường nào lui. Cả đại điện bỗng chốc chìm vào một không khí căng thẳng tột cùng.

08

Cao Minh Huyên quỳ xuống xin chỉ dụ: 

“Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn Thẩm trắc phi và nhiều thiếp khác, họ nhất định nhận ra thân phận nhi thần.”

Hoàng thượng trầm mặc không nói. Ta lại quỳ xuống xin tha cho Cao Minh Huyên: 

“Phụ hoàng, nhi thần cũng sợ mình nhìn nhầm, nếu người này thật sự là Khải Vương, mà nhi thần lại không nhận ra, thì đúng là tội to trời đất. Kính xin phụ hoàng cho thêm cơ hội để Thẩm trắc phi và các thiếp trong phủ đến phân biệt.”

Hoàng thượng gật đầu đồng ý.

Khi Thẩm trắc phi bước vào, nàng nhìn Cao Minh Huyên một lượt, ánh mắt đầy kinh ngạc. Cao Minh Huyên cố nở nụ cười với Thẩm trắc phi:

“Hiếm Như, nàng nhất định nhận ra ta, ta là Minh Huyên đây, chúng ta gặp nhau tại yến tiệc của Tứ đệ, khi ấy nhất kiến chung tình, nàng đã từng nói rằng sẽ không lấy ai ngoài ta.”

Thẩm trắc phi nhìn Cao Minh Huyên một lúc rồi lắc đầu: 

“Không nhận ra, ngươi đừng tưởng phá dung mạo liền có thể giả mạo Khải Vương. Khải Vương phong thái xuất chúng, dung mạo anh tuấn, làm sao kẻ ăn mày nào cũng có thể giả danh được.”

Ta hiểu rõ Thẩm trắc phi nhất.

Nàng vốn yêu cái đẹp, hàng ngày thích trang điểm lộng lẫy, hiện tại Cao Minh Huyên đã tàn phai dung mạo, khuôn mặt thối rữa và chân phải tật nguyền, nếu nhận hắn về, nàng sẽ phải hầu hạ hắn. Ngủ chung giường với hắn, sao nàng có thể chịu đựng được.

Huống hồ, con gái nàng đã được ban danh là Quận chúa Cẩm An, nửa đời còn lại cũng đã có chỗ dựa.

Nghĩ đến đó, nàng nhất định không nhận hắn.

Cao Minh Huyên lộ rõ vẻ phẫn nộ trên mặt, vương phi và trắc phi trước kia đối với hắn kính cẩn, nay lại chối bỏ hắn. Hắn chuyển hy vọng sang ba thiếp khác. Hắn nghĩ rằng ba thiếp đó từng được hắn yêu thương, chắc sẽ không nhẫn tâm vô tình. Nhưng ba thiếp đó cũng đồng thanh phủ nhận thân phận của Cao Minh Huyên.

Ba thiếp đều là người mà hắn đưa về từ bên ngoài, ban đầu tình ý mặn nồng, nhưng sau khi hắn đưa họ vào phủ, lại bỏ bê họ. Họ đáng lẽ có thể ở bên ngoài, tìm một người có tình, kết hôn sinh con, nhưng lại bị Cao Minh Huyên làm lỡ dở thanh xuân.

Ta đã hứa với họ rằng sau khi kết thúc tang lễ của vương gia, sẽ tặng bạc và ruộng đất cho họ, để họ có cuộc sống an lành về sau.

Những năm qua, họ đã thấy rõ bộ mặt của Cao Minh Huyên, tự nhiên không muốn nói lời nào cho hắn. Họ chỉ muốn tham gia tang lễ, nhìn hắn lần cuối để trọn tình nghĩa mà thôi.

09

Hoàng thượng ngăn chặn màn kịch này, cho toàn bộ thị vệ và cung nhân lui ra, chỉ để lại ta và Cao Minh Huyên quỵ gối trên nền lạnh lẽo. Ngài trầm mặc hồi lâu, rồi nhìn thẳng vào ta, lạnh nhạt hỏi:

“Đến nước này, vương phi thấy kẻ giả mạo Khải Vương này nên xử trí ra sao?”

Ta nhìn Cao Minh Huyên, người từng là phu quân, giờ đây mất đi cả dung mạo lẫn oai nghi, lòng dậy lên bao cảm xúc phức tạp, nhưng giọng vẫn giữ bình tĩnh:

“Kẻ này chẳng qua là nhất thời nông nổi, chưa phạm phải tội ác tày trời. Chi bằng tha mạng cho hắn, bắt hắn cả đời tu hành sám hối trong chùa, không được ra khỏi chốn này đến cuối đời, nhi thần nghĩ như thế liệu có được không ạ?”

Hoàng thượng thoáng trầm ngâm, vẻ mặt dường như chất chứa cảm xúc khó nói thành lời. Ngài quay đầu đi, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý, phất tay lệnh cho thái giám hạ chỉ. 

Kể từ hôm ấy, Cao Minh Huyên bị giam cầm trong ngôi chùa này, không được ra ngoài đến khi nhắm mắt xuôi tay. Cùng lúc, ngài cũng hạ chỉ phong Hoành nhi của ta làm Hoàng thái tôn.

Sau đó, hoàng thượng triệu kiến riêng ta, nhìn ta với ánh mắt ôn tồn, tán thưởng:

“Vương phi thật có tầm nhìn xa trông rộng, lại không mất đi lòng từ bi, đúng là phong thái của người hoàng tộc.”

Xem ra, ta lại đánh cược đúng.