Sau khi bị trục xuất khỏi tông môn, ta hạ sơn, mở một quán cơm nhỏ với giá ba đồng tại chân núi.
Những kẻ nghèo khó như ăn mày què chân, góa phụ dẫn theo đứa con nhỏ, và đôi vợ chồng già sống nương tựa vào nhau, ngày ngày đều lui tới quán cơm của ta.
Cho đến một hôm, sư tôn đến, ép ta trở về tông môn để rút bỏ linh căn của ta, cứu sống tiểu sư muội đang hấp hối.
Ngày hôm đó, kẻ què chân thở dài một tiếng rồi đứng dậy. Cây gậy xám xịt trong tay hắn chợt biến thành một thanh kiếm. Những họa tiết trên thanh kiếm cho thấy nó thuộc về kiếm khách đệ nhất của giang hồ đã ẩn cư.
Đứa trẻ bên cạnh góa phụ bỗng mở đôi mắt mù lòa, trong mắt hiện lên vẻ hỗn độn kỳ lạ, góa phụ nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ mà nói:
“Con yêu, chúng ta đi cứu tỷ tỷ.”
Đôi vợ chồng già nhìn nhau cười, rồi thân hình biến hóa thành hai thiếu niên chừng mười tám, mười chín tuổi, phong thái tuyệt vời chẳng khác nào bức tượng trước cổng tông môn đệ nhất thiên hạ.