3
Vết ấn trên tay nóng rực như lửa thiêu, ta cắn răng chịu đựng cơn đau quay trở về phòng ngủ.
Sau khi bị trục xuất khỏi tông môn, chính sư tôn đã tự tay đóng dấu vết này lên ta. Chỉ cần vận chuyển linh lực, ta sẽ bị phản phệ.
Ta lấy một viên đan dược từ trong lọ nuốt xuống, hơi thở dần dần bình ổn trở lại. Cửa phòng đột ngột mở ra, ta nhận ra sự dao động linh lực quen thuộc.
“Sư tôn đại giá quang lâm, đệ tử không kịp nghênh đón, xin thứ lỗi.”
Ta cúi đầu hành lễ về phía có người đang dần hiện ra.
Người đến mặc bạch y, tóc trắng, dung mạo tuấn mỹ, thân hình cao ráo, cử chỉ mang theo linh lực phi phàm.
Kỳ Cảnh khẽ nhíu mày: “Ngươi có biết, tùy tiện sử dụng linh lực dưới chân núi là đại kỵ hay không?”
Ta cúi đầu đáp: “Đệ tử biết.”
“Trộm học ma đạo, không biết hối cải, bản tôn không có loại đệ tử như ngươi.”
Ta im lặng, nhưng trong đầu lại rối bời với muôn vàn suy nghĩ.
“Không biết sư tôn tìm đệ tử có việc gì?”
“Ngươi có thể sống sót đến hôm nay, tất cả đều nhờ công lao của tiểu sư muội ngươi. Nay nàng đang lâm nguy, lấy đi linh căn của ngươi để cứu nàng, ngươi có bằng lòng không?”
Lời của Kỳ Cảnh làm ta sững sờ trong giây lát, cả người như rơi vào hầm băng.
Giọng điệu của hắn mang theo uy hiếp, vết ấn trên cổ tay âm ỉ đau đớn, ta biết hắn không đến để xin sự đồng ý của ta. Hắn đến để đưa ta đi, và ta không có sự lựa chọn nào khác.
“Xin sư tôn cho phép đệ tử được từ biệt bằng hữu, chỉ một lát thôi.”
Ta dùng giọng điệu gần như khẩn cầu, ánh mắt hướng về phía người. Kỳ Cảnh gật đầu đồng ý rồi ngồi xuống trên giường.
Ta thở ra một hơi, bước về phía tiền viện, nơi Hồ Kỳ đang một tay cầm bánh cắn, một tay dùng đũa gắp rau mà nhai nhồm nhoàm.
Lữ Huệ đang gắp thức ăn cho Mặc Ngọc, thấy ta đến vội vã đi vào bếp mang ra một bát cháo.
“A Thất, mau đến ăn cơm, hôm nay ta nấu món giò hầm mà ngươi thích nhất.”
Ta ngồi xuống ghế đá, Hồ Kỳ miệng đầy cơm rau, nói lắp bắp.
“A Thất, ta đã rèn cho ngươi một thanh kiếm, sau bữa cơm ngươi xem có thuận tay không.”
Ta khuấy nhẹ bát cháo, không nói lời nào.
Lữ Huệ đưa tay gắp cho ta một miếng thịt, “A Thất, áo đông năm nay đặt ở tiệm may Từ Ký sẽ được giao tới vào ngày mai, ta đã chọn cho ngươi kiểu dáng mà các cô gái trẻ đều thích, ngươi nhất định sẽ thích.”
Cảm giác chua xót và buồn bã gần như khiến ta nghẹn thở, bát cháo ngọt ngày thường hôm nay lại trở nên đắng chát.
Hồ Kỳ không cho ta xem hắn múa kiếm, hắn nói hiện tại kiếm thuật của hắn còn nhiều sơ hở, đợi đến ngày hoàn thiện, sẽ biểu diễn cho ta xem.
Lữ Huệ từng là vũ nữ, nhưng nay lại làm đầu bếp trong quán cơm, ngày ngày bận rộn với củi, gạo, dầu, muối. Ta đã bí mật nhờ thợ may Từ Ký làm thêm cho nàng một bộ y phục múa mà nàng yêu thích nhất, dự định ngày mai sẽ gửi tới.
Giờ đây, ta không thể nào thấy Hồ Kỳ múa kiếm, cũng chẳng thể thấy Lữ Huệ múa điệu múa yêu thích của nàng. Không thể thấy Mặc Ngọc hồi phục, thậm chí cũng không gặp được hai lão ngoan đồng lần cuối.
“Ta phải đi rồi.”
Như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, cả ba người đều nhìn về phía ta.
Mặc Ngọc là người đầu tiên nắm lấy tay ta, “Tiểu Thất tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?”
Ta cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của hắn khẽ run rẩy, giọng nói cũng lộ rõ vẻ căng thẳng.
“Yên tâm, ta sẽ sớm trở về thôi.”
Ta xoa đầu Mặc Ngọc, rồi trao cho Lữ Huệ một chiếc lọ.
“Đây là linh đan ta kết thành từ linh lực, khi nào Mặc Ngọc không khỏe thì cho hắn uống một viên. Ta có việc phải xử lý, thời gian này quán cơm xin nhờ các ngươi chăm lo.”
Hồ Kỳ vào phòng, lấy ra một thanh kiếm đưa cho ta, “Mang theo nó đi.”
Ta gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ lên thân kiếm.
“Ngày mai hẵng đi, mang theo áo đông nữa.”
Lữ Huệ bước đến bên cạnh, nhưng ta chỉ lắc đầu.
“Ta phải đi ngay, có người đến đón ta rồi.”
“Không cần tiễn ta đâu, người ấy không thích gặp người khác.”
Ta đeo kiếm lên lưng, Lữ Huệ lại mang ra ít đồ ăn.
“Sao đột ngột vậy? Bao giờ ngươi mới trở về?”
“Không muốn tỷ tỷ đi đâu hết.”
Mặc Ngọc ôm lấy eo ta, miệng mếu máo sắp khóc.
Lữ Huệ kéo Mặc Ngọc ra, “Tiểu Thất tỷ tỷ cũng có việc của mình, không được như vậy, phải ngoan.”
Ta thu dọn mọi thứ, quyết tâm không ngoảnh lại, nhưng ngay khi bước qua ngưỡng cửa, ta không kìm được mà quay đầu nhìn Hồ Kỳ.
“Ngươi có thể múa kiếm cho ta xem không?”
Hồ Kỳ gãi đầu, “Đợi ngươi trở về rồi xem, ta còn chưa thuần thục lắm.”
Nén lại nỗi thất vọng, ta bước ra khỏi cửa trong ánh mắt của ba người họ.
“Về sớm nhé, A Thất.”
Lữ Huệ gọi lớn, rồi hai người còn lại cũng hùa theo.
Ta cứng đờ trong giây lát, rồi đưa tay lên vẫy, không quay đầu lại.
“Ta sẽ về.”
4
Vừa trở lại tông môn cùng Kỳ Cảnh, những sợi xích từ hư không xuất hiện trói chặt lấy ta. Các đệ tử canh giữ lập tức vây quanh, như thể họ vừa nhìn thấy một ác quỷ.
“Do Lạc Thất tư thông với Ma tộc, hiện đã đưa về tông môn, giam vào đại lao, chờ ngày xét xử.”
Kỳ Cảnh nhìn ta từ trên cao, trong mắt ẩn hiện sự chế giễu.
Không phải, không phải vậy. Ta cố gắng vùng vẫy để đứng lên, “Ngươi đã làm gì sư muội?”
Rõ ràng kẻ thông đồng với Ma tộc chính là Kỳ Cảnh, kẻ mà người ngoài vẫn tôn sùng như một tiên nhân.
Ký ức về ngày đó cứ quẩn quanh trong tâm trí ta, không cách nào xua tan.
Ta và Tô Mạn cùng bái nhập môn hạ Kỳ Cảnh, tu luyện được hai năm, vô tình phát hiện bí mật của hắn—hắn đang tu luyện ma đạo.
Những đệ tử biến mất trong các chuyến lịch luyện của tông môn, không phải bị yêu thú nuốt chửng, mà bị hắn dùng để luyện bí pháp.
Trong địa ngục đẫm máu và tội ác ấy, sư tôn mà chúng ta kính trọng lại ngồi yên giữa tất cả sinh mạng vô tội.
Trong lúc hoảng loạn, Tô Mạn dẫm phải đống xương trắng bên cạnh, Kỳ Cảnh quay lại nhìn, ta liền đẩy Tô Mạn ra khỏi kết giới.
Kỳ Cảnh không giết ta, mà tiêm vào người ta ma khí, rồi nói với bên ngoài rằng ta đã tẩu hỏa nhập ma trong khi tu luyện.
Hắn đã đặt một lời nguyền lên ta, khiến ta không thể nói ra sự thật này.
Tô Mạn là thiên tài hiếm có của tông môn, vì nàng xin tha cho ta, tông môn đã bàn bạc và tha cho ta một mạng, đóng lên tay ta một vết ấn, mọi hành động của ta đều bị giám sát. Giờ đây, Kỳ Cảnh hẳn đã biết Tô Mạn cũng có mặt tại đó.
Ta từng nghĩ hắn chỉ muốn trừ khử ta để diệt trừ hậu họa, không ngờ Tô Mạn cũng bị cuốn vào. Khi nàng bị các đệ tử canh giữ đẩy vào đại lao, lòng ta như tro tàn.
Trước khi bái sư, nàng là tiểu thư của một gia đình dưới núi, chính nàng đã đưa ta về nhà từ bên đường, nhờ vậy ta mới không chết cóng trong đêm đông tuyết rơi dày ấy.
Về sau, ta theo nàng lên núi bái sư, nàng nhất định muốn ta tham gia cùng, không ngờ rằng ta cũng đoạt được linh căn không tầm thường.
Khi ta rụt rè nói rằng mình không đủ khả năng, chính nàng đã khích lệ ta, rằng ai cũng có quyền hướng tới những điều tốt đẹp hơn.
Có thể nói, nếu không có nàng, ta đã sớm chết rồi. Nàng đã trao cho ta một cuộc sống thứ hai, cứu ta ra khỏi vũng bùn đau khổ và tự ti.
Ta từng nghĩ, nếu ta gánh chịu tất cả, phối hợp với Kỳ Cảnh đóng kịch, nhận lấy tội danh tu luyện ma đạo, thì nàng có thể sống yên ổn, không ngờ lại đến thế này.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, cửa địa lao bất ngờ được mở ra.
Những tia sáng chói lòa khiến ta không thể mở mắt, ta đưa tay che đi, nhìn thấy Kỳ Cảnh bước vào.
“Ngươi đã làm gì Tô Mạn?”
Ta vội nắm chặt lấy cánh cửa sắt, lý trí bị nuốt chửng bởi hận thù.
Kỳ Cảnh dường như chẳng buồn giả vờ làm tiên nhân trước mặt ta nữa, hắn cười khẩy.
“Ngươi hiện tại bản thân còn khó bảo toàn, mà vẫn nghĩ đến người khác sao?”
“Tại sao? Ngươi biết rằng chúng ta không dám nói ra, tại sao còn phải làm như vậy?”
Ta và Tô Mạn chỉ là những đệ tử có tư chất khá, làm sao sánh được với tầm quan trọng của một tu sĩ Đại Thừa đối với tông môn. Huống chi, với danh tiếng mà Kỳ Cảnh đã gây dựng bao năm, không ai sẽ tin lời chúng ta.
“Tại sao?”
Kỳ Cảnh bóp cổ ta qua song sắt, nhấc bổng ta lên, nụ cười của hắn trở nên méo mó.
“Chẳng có tại sao cả, Lạc Thất, trên thế gian này, yếu kém chính là tội lỗi. Những kẻ như các ngươi, ta muốn giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu.”
Ta bị bóp đến khó thở, cố gắng bấu víu vào tay hắn.
“Ngươi có thể làm gì ta cũng được, nhưng hãy thả Tô Mạn, nàng không biết gì cả.”
“Nàng không biết sao?”
Kỳ Cảnh như thể vừa nghe được điều buồn cười nhất trên thế gian, “Không biết mà nàng lại dẫn theo trưởng lão xông vào khi ta đang luyện công ư?”
“Nàng nghĩ rằng có người làm chứng cho nàng, nhưng không hay rằng, vị trưởng lão đó cũng là người của ta.”
Một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng ta, toàn thân không khỏi run rẩy.
“Tô Mạn quả là cứng cỏi, bị tra tấn lâu như vậy mà không kêu một tiếng. Các ngươi thật không hổ danh là chủ tớ.”
“Kỳ Cảnh, ngươi đúng là súc sinh! Ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu! Ưm!”
Kỳ Cảnh giơ tay lên, một luồng linh lực bắn vào trán ta, ta chợt nhận ra mình không thể phát ra âm thanh nữa.
Vài đệ tử bước tới, dùng xích trói chặt tay chân ta lại, áp giải ta ra pháp trường.
Việc bất ngờ bị đưa từ nơi địa lao tối tăm bước ra ngoài, ánh sáng mặt trời chói lòa khiến ta không mở nổi mắt. Ta vô thức muốn giơ tay che đi ánh sáng, nhưng còng xích nặng nề trên tay khiến ta không thể động đậy dù chỉ một chút.
Bên dưới pháp trường, có rất đông người đứng đó, tiếng bàn tán vang lên rõ mồn một.
“Đây chính là Lạc Thất sao? Nhìn cũng chẳng khác gì chúng ta.”
“Ngươi nhìn nhầm rồi, tôn thượng đã nói nàng tu luyện ma đạo, kẻ tu ma thì có gì tốt đẹp?”
“Tô Mạn giả vờ giỏi thật, trước đây ta còn tin nàng, giờ nghĩ lại, những đệ tử mất tích trong các cuộc lịch luyện tông môn, chắc chắn là do bọn họ làm!”
“Loại người này phải bị tra tấn từ từ, để chúng chết dễ dàng thật không đáng hả giận!”
“Ngươi không thấy Tô Mạn sao? Bị tra tấn đến nỗi, chậc chậc, nào còn dáng vẻ thiên chi kiêu nữ như trước.”
…
Khi mắt ta dần thích nghi, tầm nhìn mờ ảo bắt đầu rõ ràng hơn.
Trên cột ngọc cao của pháp trường, một người bị trói chặt trên đó. Nói là “người” chỉ vì hình dáng của kẻ đó còn nhận ra là hình người.
Nàng tóc tai bù xù, gương mặt đầy những vết sẹo kinh hoàng, chiếc váy trắng tinh giờ đây đã bị máu nhuộm đỏ. Đôi chân như mất hết cảm giác, mềm nhũn rủ xuống, nếu không có xích trói, chắc chắn đã ngã sụp xuống đất như một đống bùn.
Ngay cả những kẻ ăn mày ven đường cũng còn tươm tất hơn nàng lúc này.
Gió thổi lay động chiếc ngọc bội nơi thắt lưng nàng, trên đó rõ ràng khắc chữ “Tô”.
Tô Mạn? Đó là Tô Mạn sao?
Sao có thể như vậy?
Tô Mạn là tiểu thư danh giá, nàng luôn kiêu hãnh như một con thiên nga, lúc nào cũng ngẩng cao đầu. Nàng có thiên phú cao, dung mạo lại mỹ miều, nàng đáng lẽ phải đứng trên đỉnh núi, cầm kiếm nhìn xuống chúng nhân. Làm sao nàng có thể trở nên vô hồn như bây giờ?
“Phịch!”
Tên đệ tử áp giải ta đột ngột đẩy mạnh ta về phía trước, cùng với tiếng xích sắt kéo lê, ta mất hết sức lực, quỳ gục trên đài, Tô Mạn chỉ cách ta không xa.
Ta cúi đầu, trên phiến đá là những vết ướt còn chưa khô. Chợt nhận ra đó là gì thì khuôn mặt ta đã ướt đẫm nước mắt.
Ta cố gắng nuốt xuống nỗi chua xót, dùng chút sức lực cuối cùng bò về phía Tô Mạn. Cánh tay ta cào rách da thịt, để lại những vết máu chồng lên những vết sẹo cũ.
Trên pháp trường này, đã thấm biết bao máu thịt của những đệ tử vô tội.
“Tiểu thư…”
Ta nghẹn ngào, nhưng không thể thốt ra lời.
Tô Mạn cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống che đi đôi mắt nàng.
Mái tóc ngày xưa mềm mại như lụa, giờ đây khô khốc, vàng úa, đầy những vệt máu đã khô.
“Tiểu thư… Xin lỗi, là ta không bảo vệ được người.”
Khi tay ta chỉ còn chút nữa là chạm vào vạt áo nàng, ta bị kéo giật ra, chỉ thiếu chút nữa thôi, ta đã có thể đánh thức nàng, để nhìn lại đôi mắt luôn ẩn chứa nụ cười của nàng.
Họ trói ta vào một cột trụ khác, lúc này ta mới nhận ra trên đài còn có Kỳ Cảnh và chưởng môn.
Chưởng môn nhìn chúng ta với ánh mắt đầy thất vọng, “Lạc Thất, Tô Mạn, các ngươi tư thông với Ma tộc, tàn hại đồng môn. Nay bị xử phạt bằng lôi hình, không chết không thôi.”
Ta nắm chặt tay, nhìn thẳng vào Kỳ Cảnh.
Hắn mặt không biểu cảm, nhưng khi đối mắt với ta, trong ánh mắt thoáng qua một tia chế giễu, như đang cười nhạo sự không tự lượng sức của ta.
Tại sao? Tại sao người tốt lại phải chết, còn kẻ ác thật sự lại được tôn sùng, an nhiên ngồi trên cao?
Nhưng ta không thể nói một lời, không thể biện hộ. Nhưng dù có nói được, thì có ai lắng nghe chăng? Không ai quan tâm cả…
“Thi hành—”
Ta nhắm mắt lại, lòng dạ như tro tàn.
“Ngừng tay!”
Ngay trước khi lôi hình giáng xuống, một giọng nói hùng hậu, mang theo áp lực vô biên quét qua toàn bộ tông môn, khiến ngay cả chưởng môn, kẻ có tu vi mạnh nhất, cũng phải tái mặt, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.
Ta ngước nhìn lên trời, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc.