Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA HẠ SƠN MỞ QUÁN CƠM NHỎ Chương 1 TA HẠ SƠN MỞ QUÁN CƠM NHỎ

Chương 1 TA HẠ SƠN MỞ QUÁN CƠM NHỎ

4:27 chiều – 04/09/2024

Sau khi bị trục xuất khỏi tông môn, ta hạ sơn, mở một quán cơm nhỏ với giá ba đồng tại chân núi.

Những kẻ nghèo khó như ăn mày què chân, góa phụ dẫn theo đứa con nhỏ, và đôi vợ chồng già sống nương tựa vào nhau, ngày ngày đều lui tới quán cơm của ta.

Cho đến một hôm, sư tôn đến, ép ta trở về tông môn để rút bỏ linh căn của ta, cứu sống tiểu sư muội đang hấp hối.

Ngày hôm đó, kẻ què chân thở dài một tiếng rồi đứng dậy. Cây gậy xám xịt trong tay hắn chợt biến thành một thanh kiếm. Những họa tiết trên thanh kiếm cho thấy nó thuộc về kiếm khách đệ nhất của giang hồ đã ẩn cư.

Đứa trẻ bên cạnh góa phụ bỗng mở đôi mắt mù lòa, trong mắt hiện lên vẻ hỗn độn kỳ lạ, góa phụ nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ mà nói:

“Con yêu, chúng ta đi cứu tỷ tỷ.”

Đôi vợ chồng già nhìn nhau cười, rồi thân hình biến hóa thành hai thiếu niên chừng mười tám, mười chín tuổi, phong thái tuyệt vời chẳng khác nào bức tượng trước cổng tông môn đệ nhất thiên hạ.

1

“A Thất, hôm nay có thể cho thêm một, hai chén rượu chăng?”

Người đàn ông trung niên mặc áo quần rách nát, thần sắc mệt mỏi, nằm bò lên quầy của ta, cẩn thận giơ lên một ngón tay.

Ta lật giở sổ sách, bực bội nhìn hắn mà nói:

“Hôm nay không có rượu. Áo ta vừa mới khâu lại cho ngươi, ngươi đã làm rách nát như thế này.”

Hồ Kỳ là kẻ ăn mày trong trấn, què mất một chân trái. Thấy hắn đáng thương, ta để hắn ở lại quán cơm, cho hắn làm vài việc nhẹ nhàng, lo cho hắn ba bữa cơm và chỗ ở.

Hắn làm việc cũng khá nhanh nhẹn, nên ta đã mua cho hắn một bộ quầnáo mới để thưởng.

Nhưng chỉ qua một ngày, trên áo đã xuất hiện những vết cắt sắc nhọn. Hôm qua ta vừa mới khâu lại, hôm nay nó đã lại thành ra thế này.

“Ta đi luyện kiếm mà, ngươi biết đấy, kiếm khí không dễ dàng kiềm chế được đâu.”

Hồ Kỳ nháy mắt với ta, cười một cách nịnh nọt.

“Chưởng quầy, ngài đừng nghe hắn nói bậy, tên què này suốt ngày mơ mộng, tự nhận mình là kiếm tiên.”

“Đúng vậy, đúng vậy, kẻ què mà còn muốn làm kiếm tiên, thật là mộng tưởng viển vông.”

“Haha, ta nghĩ rằng chân hắn què, đầu óc cũng chẳng ra gì.”

“Chân hắn như vậy, chắc là bị kiếm tiên chính nghĩa trừng phạt, để tránh hắn gây họa cho kẻ khác.”

Những thực khách qua lại cười nhạo, lớn tiếng bàn luận.

Hồ Kỳ mặt dày mày dạn vẫn giữ nụ cười, nhưng ta thấy rõ trong nụ cười đó ẩn chứa sự gượng ép. Ánh mắt hắn dần tối đi, tay phải vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

Ta đặt cuốn sổ trong tay xuống, kéo Hồ Kỳ đến bên những thực khách kia.

“Các ngươi, xin lỗi hắn đi.”

Thực khách đều ngẩn người, dừng lại mọi động tác.

Một người đàn ông khó tin nhìn ta: “Ngươi bắt chúng ta phải xin lỗi một kẻ ăn mày sao?”

Những người khác phụ họa: “Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta có nói gì sai đâu?”

Thấy không khí dần trở nên căng thẳng, Hồ Kỳ kéo kéo tay áo ta.

“Ta không sao.”

Ta rút tay áo ra, chỉ tay về phía cửa.

“Nếu không xin lỗi, mời các ngươi rời khỏi nơi này.”

Một đại hán to lớn bước ra, cười lạnh lùng: “Nếu ngươi bây giờ xin lỗi chúng ta, ta có thể cân nhắc bỏ qua cho ngươi.”

Ta lùi lại vài bước, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Sao? Ngươi dám…”

Chưa đợi hắn nói hết lời, ta rút con dao từ trên bàn, dùng chân phải lấy đà từ cột nhà, nhảy lên bàn ăn, con dao trong tay chỉ cách cổ của đại hán không đến một tấc.

Hắn nhận ra tình thế, thân thể bắt đầu run rẩy, vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán.

“Nữ hiệp xin tha mạng…”

Ta cười lạnh một tiếng, “Kẻ què thì sao? Kiếm cũng có phải là dùng chân cầm đâu? Mau xin lỗi hắn.”

Đại hán liên tục gật đầu, cúi người về phía Hồ Kỳ.

“Huynh đệ, thật sự xin lỗi, chúng ta chỉ là miệng tiện nên lắm lời, mong huynh đừng để bụng.”

Những kẻ khác thấy đại hán chịu khuất phục cũng vội vàng theo đó mà xin lỗi.

“Được rồi, ở đây thật chướng mắt, cút đi.”

Ta thu dao lại, nhảy xuống từ trên bàn.

Một đám người vừa lăn vừa bò rời khỏi, ta lại trở về quầy, lật mở cuốn sổ ghi chép.

“A Thất, lần sau đừng ra mặt vì ta nữa, ta không sao mà.”

Hồ Kỳ nhìn đĩa thức ăn trên bàn chỉ giảm đi chút ít, trong ánh mắt hiện lên chút đau lòng.

“Ai nói ta ra mặt vì ngươi? Chẳng qua ta không ưa bọn chúng thôi.”

Hắn dường như muốn nói gì thêm, nhưng ta đập cuốn sổ lên bàn.

“Còn lắm lời nữa, có muốn uống rượu hay không?”

“Uống, uống, uống.”

2

“A Thất, mau đến xem Mặc Ngọc, hắn lại phát bệnh rồi.”

Nữ đầu bếp Lữ Huệ từ trong bếp chạy ra, vẻ mặt lo lắng.

Ta đắp áo khoác lên người Hồ Kỳ đang say rượu mà lăn ra ngủ một bên, rồi cùng Lữ Huệ chạy vào bếp.

Mặc Ngọc chỉ mới mười tuổi, thân hình gầy yếu vì đau đớn mà co quắp lại. Ta đưa tay mở mí mắt trên của hắn ra, quả nhiên lại như thế.

Ta bảo Lữ Huệ kéo rèm lại, sau khi chắc chắn xung quanh không có ai, ta bắt đầu vận chuyển linh lực. Lữ Huệ đỡ Mặc Ngọc ngồi dậy, ta đặt tay lên vai hắn, truyền linh lực vào cơ thể hắn.

Chỉ một lát sau, Mặc Ngọc phun ra một ngụm máu đen, rồi mở mắt.

Lữ Huệ dù mặc áo vải thô sơ vẫn không che được vẻ đẹp khuynh thành của nàng. Vì thế, dù Mặc Ngọc bị mù, hắn vẫn sinh ra với dung mạo xinh xắn, thanh tú như búp bê ngọc.

Hắn thở dốc, dò dẫm rồi lao vào lòng ta: “Tiểu Thất tỷ tỷ, cảm ơn tỷ.”

Bệnh của Mặc Ngọc cực kỳ quái lạ, lần đầu hắn phát bệnh vào giữa đêm, Lữ Huệ tìm khắp nơi để mua thuốc, nhưng vì là góa phụ nên không ai dám cho nàng vào nhà thuốc.

Trong giấc mộng, ta cảm nhận được ma khí, vội vàng chạy ra ngoài mà không kịp mặc áo, nhìn thấy Mặc Ngọc hôn mê bất tỉnh mới biết ma khí từ đâu mà đến.

Lữ Huệ kể rằng họ từng bị binh lính của Ma tộc bắt đi, sau khi thoát chết trở về, Mặc Ngọc đã trở thành như thế này.

“Tỷ tỷ, cái này cho tỷ.”

Mặc Ngọc rút từ trong túi ra một chiếc bùa hộ mệnh bằng gỗ, trên đó khắc mấy chữ xiêu vẹo — “Tuế tuế bình an” (Chúc năm nào cũng bình an).

Ta nhận lấy bùa hộ mệnh, cài vào thắt lưng, rồi xoa đầu hắn.

“Cảm ơn Mặc Ngọc.”

Lữ Huệ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống cạnh ta: “A Thất, nhờ có ngươi mà Mặc Ngọc mới sống được đến hôm nay. Đại ân đại đức của ngươi, mẹ con ta sẽ ghi lòng tạc dạ. Nếu có gì cần đến chúng ta, ngươi cứ nói.”

Ta lảo đảo đứng dậy, tiêu hao quá nhiều linh lực khiến ta hơi choáng váng. Trong cơn mơ màng, ta lại nghĩ về những người và những chuyện ở tông môn.

Vết ấn trên cổ tay đau âm ỉ, những việc của ta, họ không thể giúp được.

“Hai lão quái kia lại chạy đi đâu rồi? Mấy hôm nay chẳng thấy bóng dáng họ đâu.”

Ta dựa vào tường, cố gắng điều hòa hơi thở.

“Yên tâm, họ sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Lữ Huệ mỉm cười, xắn tay áo lên bắt đầu rửa rau.

“A Thất, tối nay muốn ăn gì?”

“Như hôm qua là được rồi.”