Ba năm sau khi nàng chết, phía biên giới xảy ra chiến loạn.
Hoàng đế đến quý phủ mời nàng xuất trình, thị nữ bẩm báo với hắn:
“Thẩm Tướng Quân đã chết rồi ạ.”
Hoàng đế cười lạnh: “Vì chuyện trẫm cưới Nhu Nhi, nàng ấy đã giận dỗi bao nhiêu năm nay còn chưa nháo đủ à. Dẫn quân về biên giới càng nhanh càng tốt nếu như làm lỡ quân tình, đừng trách trẫm không niệm tình cũ mà chu di cửu tộc nàng.”
Thị nữ im lặng hồi lâu cúi người lạy hoàng thượng:
“ Nô tỳ liều chết bẩm báo, Thẩm Tướng Quân là một bé gái mồ côi, ngoại trừ nô tỳ này là người Hầu Gia không có cửu tộc. Sau khi nàng chết, nô tỳ vẫn luôn trông coi ở đây, một là vì tảo mộ cho nàng hai là vì mở to hai mắt nhìn báo ứng của Hoàng Thượng.”
Đây là năm thứ ba sau khi nàng chết đi, hồn phách không tiến vào con đường luân hồi, mà vẫn cứ phiêu bạt đi như thế.