Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Ta chết 3 năm rồi mà Phu quân ta còn chưa biết - Hoàn Chương 1: Ta chết 3 năm rồi mà Phu quân ta còn chưa biết

Chương 1: Ta chết 3 năm rồi mà Phu quân ta còn chưa biết

5:22 chiều – 24/05/2024

Ba năm sau khi nàng chết, phía biên giới xảy ra chiến loạn.

Hoàng đế đến quý phủ mời nàng xuất trình, thị nữ bẩm báo với hắn:

“Thẩm Tướng Quân đã chết rồi ạ.”

Hoàng đế cười lạnh: “Vì chuyện trẫm cưới Nhu Nhi, nàng ấy đã giận dỗi bao nhiêu năm nay còn chưa nháo đủ à. Dẫn quân về biên giới càng nhanh càng tốt nếu như làm lỡ quân tình, đừng trách trẫm không niệm tình cũ mà chu di cửu tộc nàng.”

Thị nữ im lặng hồi lâu cúi người lạy hoàng thượng:

“ Nô tỳ liều chết bẩm báo, Thẩm Tướng Quân là một bé gái mồ côi, ngoại trừ nô tỳ này là người Hầu Gia không có cửu tộc. Sau khi nàng chết, nô tỳ vẫn luôn trông coi ở đây, một là vì tảo mộ cho nàng hai là vì mở to hai mắt nhìn báo ứng của Hoàng Thượng.”

Đây là năm thứ ba sau khi nàng chết đi, hồn phách không tiến vào con đường luân hồi, mà vẫn cứ phiêu bạt đi như thế.

Nàng nhìn Lý Thừa Dục phong Lục Nhu làm quý phi, chiều chuộng từng ly từng tí.

Nàng ta nói dạo gần đây không có cảm giác thèm ăn, hắn bèn bảo bếp nhỏ nấu canh bổ dưỡng đút cho nàng ta từng muỗng một.

Lục Nhu rất hiểu chuyện hỏi hắn: “ Canh ngon thế này chàng có muốn đưa qua phủ Thẩm tỷ một ít không.”

Lý Thừa Dục lạnh mặt không kiên nhẫn nói: “ Loại phụ nữ như Thẩm Đông, chinh chiến nơi xa trường đã lâu cơ thể rất khỏe mạnh, cần gì phải bồi bổ.”

Lục Nhu lại hỏi: “ Thẩm tỷ tỷ không chịu gặp hoàng thượng cũng không gửi thư vào cung, hoàng thượng không thấy nóng vội hay sao.”

“ Gấp cái gì chứ, nàng ta đã muốn làm loạn thì cứ để nàng ta làm loạn.”

Lục Nhu mềm mại rúc vào trong vòng tay của Lý Thừa Dục:

“ Được rồi lỗi của Thẩm tỷ tỷ, Nhu Nhi thay tỷ ấy bồi tội với hoàng thượng, hoàng thượng đừng tức giận có được không, Nhu Nhi xoa ngực cho hoàng thượng.”

Lý Thừa Dục cười “ Vẫn là nàng nghe lời.”

Thế là bọn họ ở trong trướng đánh vần hăng say.

Ngày hôm sau, thậm chí Lý Thừa Dục còn không lên triều.

Thỉnh thoảng Lý Thừa Dục cũng sẽ nghĩ tới nàng, hắn sẽ ở trong thư phòng ngắm tuyết, ngơ ngẩn nói tuyết rơi rồi nàng thích tuyết rơi nhất.

Lúc còn trẻ, Lý Thừa Dục sẽ lấy tuyết đắp thành những con cún nhỏ, con thỏ nhỏ xinh đẹp.

Thái Giám đã theo hắn bấy lâu nay biết hắn nghĩ gì, bèn cẩn thận nhắc nhở:

“ Hay là hoàng thượng đi gặp Thẩm Tướng Quân.”

Lý Thừa Dục phục hồi tinh thần nghiêm mặt nói:

“ Nàng ta là cái thá gì chứ, cũng xứng để trẫm đích thân tới gặp nàng sao. Chính nàng không hồi cung thì vĩnh viễn đừng hồi cung nữa.”

Hắn không biết nàng đã trở về rồi, chỉ lẳng lặng trôi nổi trong làn tuyết rơi ngoài cửa sổ nhìn hắn.

Hắc Bạch Vô Thường nói: “Trần duyên của nàng vẫn chưa dứt, không thể bước vào con đường luân hồi.”

Vì thế, nàng chỉ đành bay về hoàng cung vốn đã thề rằng sẽ không bao giờ trở lại nữa này.

Suốt cả ngày cứ nhìn Lý Thừa Dục, nghĩ cách xem trần duyên của mình làm sao mới có thể cắt đứt.

Không biết đã bao nhiêu ngày đêm trôi qua, biên quan gửi đến chiến báo Khương Nhung khởi binh xâm lược, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã công phá chiếm liên tiếp mấy thành trì.

Lý Thừa Dục cuống cuồng lên, trên triều đình quân thần khuyên can:

“ Người duy nhất có thể chống lại được Khương Nhung là Thẩm Tướng Quân. Tuy Thẩm Tướng Quân phận là nữ tử, nhưng quả thật là nữ anh hùng. Chỉ cần nàng ta lại mặc áo giáp ra trận, Khương Nhung sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp lui binh ngay trong đêm.”

Không còn cách nào khác, Lý Thừa Dục đành đích thân tới Thẩm phủ mời nàng.

Đây là điều nằm trong dự liệu của nàng, dù sao triều đình trọng văn khinh võ, bây giờ trong triều người có thể dẫn binh đánh trận chỉ có mình nàng.

Thẩm phủ rất hoang vu, chỉ có thị nữ Bạch Thúy đang cầm một cây chổi lớn quét tuyết trước cửa.

Nàng nhìn thoáng qua Lý Thừa Dục cải trang tới chơi, tiếp tục dọn tuyết mà không nói một lời.

Lý Thừa Dục sờ mũi, cảm thấy có hơi không được tự nhiên.

Bạch Thúy từng là phi tần trong cung tiền triều địa vị rất thấp.

Lúc ấy, suýt chút nữa là nàng ấy bị Lục Nhu tra tấn đến chết trong lãnh cung.

Nhưng vì được nàng cứu, nàng ấy xin được làm thị nữ bên cạnh nàng, vì thế nàng cầu xin Lý Thừa Dục đưa nàng ấy ra khỏi cung cùng.

Hôm nay nàng ấy gặp lại Lý Thừa Dục, sắc mặt vẫn không tốt như thế.

“ Báo cho Thẩm Đông biết trẫm tới rồi.”

Bạch Thúy bỏ chổi xuống, im lặng thật lâu : “Thứ cho nô tỳ không thể tuân lệnh.”

Lý Thừa Dục giận tím mặt “ Một tỳ nữ mà cũng dám kháng chỉ sao.”

Bạch Thúy khẽ nói : “ Không phải là nô tỳ không muốn bẩm báo với Thẩm Tướng Quân, mà là Thẩm Tướng Quân đã mồ xanh cỏ từ lâu rồi ạ.”

Lý Thừa Dục ngẩn người, cơ thể hắn run rẩy dữ dội suýt nữa thì đứng không vững, nhưng ngay sau đó hắn khôi phục tinh thần mỉm cười nói:

“ Bạch Thúy, ngươi hận Nhu Nhi trách trẫm sủng nàng ấy nhưng cũng không cần phải lừa gạt Trẫm như vậy.”

Bạch Thúy im lặng một lúc nhẹ nhàng thừa nhận:

“ Đúng là nô tỳ hận Nhu quý phi. Năm đó nàng ta vu oan hãm hại nô tỳ trộm vòng tay, nhốt nô tỳ vào lãnh cung còn thả chó hoang cắn nô tỳ. Nô tỳ không thể không hận được.”

Lý Thừa Dục xua tay nói:

“ Lúc đó Nhu Nhi còn nhỏ tuổi, vòng tay kia là trẫm tặng nàng ấy. Nàng ấy nóng lòng sốt ruột quá cho nên mới khiến ngươi chịu oan, nhưng con chó hoang kia chỉ là tai nạn thôi. Nhu Nhi ngoan ngoãn ít nói, nàng ấy lại sợ chó nhất sao có thể dắt chó hoang đến cắn ngươi.”

Bạch Thúy Bình tĩnh nói:

“ Đấy hoàng thượng xem, đây chính là nguyên nhân tại sao nô tỳ lại oán giận hoàng thượng vì đã sủng hạnh Nhu Quý Phi. Hoàng thượng chỉ tin mỗi mình nàng ta, từ đó trở đi con mắt bị đui mù, tai cũng không nghe thấy.”

Lý Thừa Dục nổi giận “ Một kẻ thấp kém như ngươi mà cũng dám oán giận trẫm sao.”

Hắn mất kiên nhẫn “ Trẫm không muốn so đo với ngươi, Thẩm Đông đâu bảo nàng ấy ra đây.”

Bạch Thúy cúi đầu bình tĩnh nói:

“ Đây chính là điều nô tỳ muốn nói, nô tỳ thực sự rất hận Nhu quý phi cũng thực sự oán giận hoàng thượng. Nhưng nô tỳ không nói dối, Thẩm Tướng Quân thực sự đã chết rồi.”

Trên núi hoang, tuyết trắng che phủ những cây thông xanh. Khi Bạch Thúy đưa Lý Thừa Dục đến trước mộ nàng, Lý Thừa Dục đã thở hồng hộc.

Bạch Thúy Quét sạch tuyết trên bia mộ, trên đó hiện rõ tên của mộ Trấn Viễn Tướng Quân Thẩm Đông.

Nàng bay sang bên cạnh nhìn chằm chằm phản ứng của Lý Thừa Dục, hốc mắt hắn nhanh chóng đỏ hoe, hắn nhìn bia mộ dường như không dám tin.

Nhưng một lát sau hắn dường như có phản ứng.

Hắn ta cười lớn, tiếng cười làm rung chuyển tuyết rơi giữa cánh rừng thông.

“ Giả chết, đây là giả chết.”

Lý Thừa Dục hả dạ đến lạ thường “Ngươi cho rằng trẫm không nhìn thấu thủ đoạn lừa bịp của nàng ấy sao. Thẩm Đông không ngờ nàng của bây giờ lại tham sống sợ chết như vậy, muốn trốn tránh ra chiến trường bằng cách này.”

Lý Thừa Dục lấy ra một miếng ngọc bội nện xuống.

“ Trước mặt ta nàng ấy chắc vẫn còn nhớ, lúc 16 tuổi nàng ấy và trẫm từng có một ước định. Chỉ cần trẫm đưa ngọc bội này ra, như vậy thì bất luận là trời Nam biển Bắc nàng ấy đều sẽ đến bên cạnh trẫm ngay lập tức, vì trẫm mà liều chết cống hiến.”

Nàng lẳng lặng nhìn Lý Thừa Dục, liều chết cống hiến sao, nàng đã vào sinh ra tử quá nhiều lần rồi.

Thời Bát Vương hỗn chiến cướp đoạt ngôi vua, nàng bảo vệ hắn chiến đấu suốt chặng đường từ Trường Thắng Môn về đến cung điện.

Chịu vết dao chém khắp cơ thể đổi vị trí thái tử của hắn.

Lúc hắn kế vị, có kẻ mưu phản, nàng đội mưa tên đầy trời xông vào trận địa của kẻ địch.

Chém bay đầu thủ lĩnh phản quân, bảo vệ sự yên ổn cho xã tắc của hắn.

Sau này hắn muốn đón Lục Nhu vào cung, lòng nàng như đã chết, nhưng khi hắn gặp thích khách nàng theo bản năng đỡ một đao cho hắn.

Thích khách đã chết, Lục Nhu khóc nức nở nhào vào lòng hắn.

Nàng ôm miệng vết thương trở về phủ, phát hiện trên đao của thích khách bôi độc mãn tính không có thuốc giải.

Lúc nhận ra còn khoảng 3 ngày để sống, nàng vào cung cầu kiến hắn muốn dặn dò hậu sự.

Hắn ngủ lại trong phủ Lục Nhu, thái giám chặn nàng lại nói :

“ Hoàng thượng đang ở cùng Nhu Quý Phi bị bệnh, tất cả những kẻ không liên quan đều không gặp.”

Bây giờ, nàng lẳng lặng nhìn Lý Thừa Dục cuồng loạn trước mộ nàng, muốn nàng thực hiện lời hứa liều chết cống hiến của mình.

Nhưng nàng đã chết rồi, nào có cái mạng thứ hai để có thể cống hiến được nữa.

Đêm đó, Lý Thừ Dục mắng chửi xong thì rời khỏi mộ nàng trở về cung.

Vừa vào cung đã nghe được tin Lục Nhu ngất xỉu, hắn vội vã đến thăm nàng ta.

Sau khi Lục Nhu tỉnh lại, nàng kéo tay áo Lý Thừa Dục:

“ Hoàng thượng đến gặp Thẩm tỷ tỷ sao.”

Vẻ mặt Lý Thừa Dục lạnh lùng không nói gì.

“ Có phải là vì Thẩm tỷ tỷ nói năng vô lễ, nên lại khiến cho hoàng thượng tức giận rồi không.”

Lục Nhu nũng nịu kéo tay áo Lý Thừa Dục:

“ Vậy tối nay hãy để Nhu Nhi hầu hạ hoàng thượng nhé, để Nhu Nhi múa cho hoàng thượng xem, tâm trạng của hoàng thượng sẽ tốt hơn.”

Trước đây, chiêu này của nàng ta trăm lần thử thì trăm lần hiệu quả, nhưng lần này Lý Thừa Dục vỗ nhẹ nàng ta đứng dậy nói:

“ Cơ thể nàng đang không khỏe, cứ nghỉ ngơi trước đi đã.”

Bạn đang đọc truyện tại toptruyenn.net ! Vui lòng báo cáo nếu có nơi khác reup, cảm ơn các bạn đã ủng hộ nhà dịch.

Hắn bỏ Lục Nhu lại phía sau rồi trở về ngự thư phòng lục lọi hồi lâu, hắn tìm ra một bức họa.

Thiếu nữ trong bức họa đang cầm một cành hoa mận đỏ rực xinh đẹp và sống động, tiểu thái giám đứng bên cạnh cũng vào góp vui :

“ Hoàng thượng đây là chân dung Nhu quý phi sao.”

Lý Thừa Dục ngẩn ngơ người, tiểu thái giám lập tức ý thức được có điều gì đó không ổn, hắn quỳ xuống tát vào miệng mình “ Nô tài đáng chết.”

Hắn nhận ra rồi, đó không phải là Lục Nhu mà là người mà hoàng thượng ghét nhất Thẩm Đông.

Lý Thừa Dục im lặng hồi lâu, bình tĩnh nói:

“ Ngươi đứng lên đi, ngươi nhắc trẫm mới để ý Nhu Nhi và Thẩm Đông đúng là có vài phần giống nhau, nhưng vẫn là Nhu Nhi tốt hơn.”

Hắn nặng nề lặp lại “ Nhu Nhi lanh lợi dịu dàng, không giống như Thẩm Đông giống như một tảng đá cứng ngắc.”

Rõ ràng lúc 16 tuổi hắn không có nói như vậy.