Năm thứ 16, kinh đô Nam Triều bị kỵ binh Khương Nhung đạp phá.
Trong dãy núi Tây Bắc, thủ lĩnh thổ phỉ Ngọc Đông Nhi xuất thế.
Nàng thích mặc đồ đỏ, cưỡi một con ngựa đen lao đi cực nhanh.
Rất thích hoa mận và rượu mạnh, chỉ cướp tiền tài của người giàu độc ác để chia cho người nghèo và nạn dân.
Địch Mộ tự mình dẫn quân giao chiến với nàng nhiều lần nhưng vẫn bất phân thắng bại, cuối cùng phong nàng làm Đông Lâm Vương ở vùng biên giới không thuộc về bất kỳ triều đại nào, chỉ bảo vệ con dân địa phương bình an.
Về sau Địch Mộ qua đời vì bệnh, con trai lên ngôi tính cách hung ác ham giết người tìm niềm vui.
Vào lúc kế sinh nhai của người dân còn đang gặp khó khăn, Ngọc Đông Nhi dẫn theo 5000 tên cướp giết vào kinh thành trực tiếp lấy đầu của hoàng đế Khương Nhung, vì thiên hạ mà trừ hại.
Vạn dân đều thỉnh cầu Ngọc Đông Nhi xưng đế.
Nhưng Ngọc Đông Nhi xua tay nói mình chỉ biết dẫn binh đánh giặc, cai quản triều chính thì nàng đốt đặc cán mai.
Nói xong nàng nhìn quanh hoàng cung lần nữa “ hơn nữa cái nơi rách nát thế này ta vừa nhìn là đã thấy phiền long, không muốn cứ mãi phải sống trong đó.”
Thế là nàng lại cưỡi ngựa ô truy biến mất ở ngoài kinh thành.
Kể từ đó là thời buổi loạn lạc mấy chục năm, Trường Giang cuồn cuộn chảy về phía đông bờ sóng cuốn đi hết những anh hùng.
Còn nàng mặc dù chỉ được viết vài trang giữ lại trong sử sách, nhưng lại vĩnh viễn được hậu thế coi đó là truyền kỳ.