Vệ Hành bây giờ đã trở thành một phế nhân, đường tỷ của ta không muốn gả cho hắn để chịu cực khổ.
Nàng chỉ còn cách tìm sơ hở trong hôn thư mà đẩy ta lên kiệu hoa thay cho nàng.
Sau này, Vệ Hành trở lại chiến trường, giết địch vô số, được phong làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân.
Còn ta từ kẻ ngốc nghếch trong miệng người đời, phút chốc trở thành Tướng quân Phu nhân cao quý bậc nhất kinh thành.
Lúc này đường tỷ vác đống hành lý nặng nề, gần như ngất xỉu trước cổng Vệ phủ, khóc lóc như hoa lê đái vũ:
“Người lẽ ra phải gả cho chàng là ta, năm đó chính là cái thứ tiện nhân này đòi lên kiệu hoa—”
Vệ Hành thản nhiên bế ta xuống xe ngựa, đến cả khóe mắt cũng không liếc nàng một cái:
“Phu nhân nhà ta không thích ồn ào, xin cô nương đứng xa một chút.”