8
Xuân qua hạ đến. Trong sân, hoa cỏ đã nhú mầm, xanh mướt một màu.
Chỉ là gần đây biên cương không yên ổn nên Vệ Hành trở về mỗi ngày một muộn hơn.
Trong lòng ta có một linh cảm rằng Vệ Hành sắp khôi phục lại thế lực rồi. Dựa vào tình cảm giữa ta và hắn hiện tại, chắc rằng khi hắn cưới đường tỷ về thì sẽ không ngại cho ta thêm ít bạc đâu.
Đang nghĩ xem sẽ tiêu số bạc ấy thế nào thì bỗng nhiên có động tĩnh trong sân. Là Vệ Hành trở về, trong lòng hắn dường như còn ôm theo thứ gì đó.
A!
Là nó! Con chó nhỏ vàng trong cái ngõ ấy!
Vệ Sương không thích chó, ngay cả Vượng Tài cũng chỉ nhờ được tổ mẫu sủng ái mà ở lại trong phủ.
Mấy hôm trước ta ngồi xổm trong con ngõ nhỏ mà nói chuyện với nó một hồi lâu.
“Ta bây giờ cũng chỉ là kẻ ở nhờ trong phủ Vệ gia mà thôi, nếu không ngoan cũng sẽ bị đuổi đi. Ngươi đợi ta thêm chút nữa, đợi ta có tiền ra mở tiệm thuốc thì ta sẽ đưa ngươi về, lúc đó trong nhà có Vượng Tài, có ngươi, chúng ta sẽ là một gia đình ba người.
“Ngươi chờ ta được không? Vị phu quân giả của ta cũng đối xử với ta không tệ…”
Phía sau bỗng vang lên hai tiếng ho nhẹ, chỉ thấy Vệ Hành ngồi trên xe lăn, nhíu mày nhẹ:
“Nàng làm gì ở đây?”
“Không… không gì cả…”
Ta căng thẳng đến mức lắp bắp, sợ những lời vừa nói bị hắn nghe thấy, lo hắn biết được tâm tư thầm kín của ta.
Hắn day day mày, có vẻ bất đắc dĩ:
“Đẩy ta về đi.”
“Hả?”
Hắn chẳng phải tự đi được sao? Sao lại bắt ta phải tốn sức đẩy về nữa?
…
“Con chó này chắn đường ta, nàng thay ta dạy dỗ nó cho tử tế.”
Vệ Hành đưa con chó vàng trong lòng hắn cho ta, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt ta. Ta ngoan ngoãn gật đầu, suýt nữa không kiềm được nụ cười bên môi:
“Được, được.”
Đêm khuya, ánh trăng chiếu trên thềm đá phủ đầy rêu.
“Vệ Hành, chàng đặt tên cho nó đi.”
Ta vuốt ve con chó vàng trong lòng. Vượng Tài nằm ở bên cạnh mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía này.
“Nàng muốn gọi nó là gì? Nàng thích là được.”
Bóng hoa ngoài cửa sổ đung đưa.
Trong lòng ta thấy vui vẻ, chợt nhớ đến một quyển truyện vừa xem mấy hôm trước:
“Vậy thì gọi là Hải Đường Hoa nhé.”
Nửa đêm ba canh, Hải Đường Hoa chưa chịu đi ngủ, phấn khích nhìn hết chỗ này đến chỗ khác.
Vệ Hành thoáng ngẩn ra, mỉm cười một cách khó hiểu, sau đó chỉ nghe hắn khẽ đáp:
“Được, gọi là Hải Đường Hoa.”
Ta gọi một tiếng Hải Đường Hoa, lại gọi một tiếng Vượng Tài. Vượng Tài nheo nheo mắt, sau đó sủa đổng lên vài tiếng. Tiếng sủa đầy vẻ bất mãn, nghe cứ như đang chửi:
“Ngươi cao sang lắm! Ngươi đọc được vài cuốn sách! Nó được gọi là Hải Đường Hoa, còn ta thì là Vượng Tài!”
…
9
Chớp mắt lại đến một mùa đông bất ổn nữa.
Thánh thượng băng hà, Tam Hoàng tử từ trước đến giờ không mấy ai để ý nay lên ngôi kế vị.
Bách tính trong thành bàn tán rằng dù Hoàng hậu không có nhi tử ruột thịt nhưng cũng sẽ không để cho con của Quý phi ngồi lên ngai vàng. Tam Hoàng tử vừa tròn hai tuổi đã mất đi mẫu phi, cho nên nâng đỡ hắn lên ngôi là lựa chọn hợp lý nhất.
Hết sóng này lại đến sóng khác.
Chuyện Vệ Hành nhận thánh chỉ ra trận nhanh chóng lan khắp kinh thành.
Dù hắn từng có thể cưỡi ngựa ngắm cảnh hoa lệ khắp Trường An trong một ngày, nhưng cũng không thay đổi được việc trong mắt mọi người hiện giờ, hắn chỉ là một phế nhân.
Có kẻ cười hắn ngu ngốc, với thân thể như vậy thì nên yên ổn ở kinh thành hưởng thụ hào quang chiến công của tổ tiên là đủ. Cũng có kẻ nói hắn bị mê muội, tuy xuất thân từ gia đình tướng quân nhưng cũng nên biết tự lượng sức.
Lời đồn đãi từ trong thành lan ra ngoài, truyền khắp cả kinh đô.
Nhưng ta biết hắn sớm muộn gì cũng sẽ đi. Người nam tử áo trắng đưa hắn về hôm đó, chính là Tam Hoàng tử, nay là đương kim Thánh thượng.
Vệ Sương nước mắt ngắn dài đến tìm ta, nói rằng ta đã hại Vệ Hành. Nếu hắn cưới được đường tỷ, hắn đâu cần phải tuyệt vọng đến vậy.
Ta cẩn thận xoay xoay viên thuốc trong tay, nghiêng đầu:
“Ngươi làm sao biết lần này hắn đi sẽ không đại thắng trở về?”
Vệ Sương lườm ta:
“Ca ca ta nhất định sẽ đánh thắng trận! Đến lúc đó sẽ bỏ đi cái danh phế nhân này!”
Trên đầu nàng lúc này còn cài chiếc trâm mà đường tỷ tặng hôm ấy. Kiểu dáng đã lỗi thời mà đường tỷ đã không còn đeo từ năm năm trước.
Sau khi Vệ Hành trở về phòng, ta cẩn thận xếp những bình thuốc đã làm sẵn cho hắn.
Ta đã đem hai hộp trang sức làm của hồi môn đi cầm, đổi lại chút thuốc. Nghe tiểu đồng bên cạnh hắn nói, trong quân có quân y, sẽ kê thuốc cho thương binh. Nhưng nếu họ bị thương mà không có người bên cạnh, sinh mệnh nguy kịch, chỉ sợ còn chưa kịp nhen lửa bếp thì Diêm Vương đã tới trước rồi.
Lúc ấy, lẽ nào phải nâng chén thuốc uống kèm canh Mạnh Bà sao?
Hắn mân mê những lọ thuốc trong tay, đôi mắt đen nhánh nhìn xuống tay ta:
“Vòng tay của nàng đâu?”
Đúng rồi, chiếc vòng bạc mà mẫu thân để lại cũng đã bị ta đem cầm mất rồi, nhưng ta đã hứa với chủ tiệm cầm đồ, đợi có tiền sẽ lập tức chuộc lại.
Ta bèn bịa đại một lý do:
“Mất rồi.”
Thấy hắn không tin, ta lại cố chấp khẳng định thêm một lần nữa.
“Ta nhất định không bao giờ mang nó đi cầm đâu!”
Vệ Hành vẫn im lặng nhìn ta, không nói lời nào. Ta vặn vẹo khăn tay trong tay, cúi gằm mặt nhìn xuống dưới chân, đến cả miệng cũng không dám mở.
“Ta không có giấu ba trăm lượng ở đó đâu mà nàng cứ nhìn mãi dưới chân mình làm gì?”
“Ở đâu có ba trăm lượng chứ?”
Ta lập tức phấn chấn.
“Nếu ba tháng nữa vẫn chưa có tin gì về ta, nàng vào thư phòng của ta, lấy đồ trong chiếc hộp trên bàn.”
Ta lén ngước mắt nhìn hắn:
“Ta có thể lấy ngay bây giờ—”
“Không được.”
“À, được thôi.”
Vệ Hành khẽ thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta:
“Chờ ta trở về.”
Ta gật đầu.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, ta cảm thấy một chút ấm áp rơi xuống mái tóc.
Hải Đường Hoa ngoài cửa bỗng nhiên chạy về phía ta, từng bước nhỏ như giẫm lên tim ta khiến nó trở nên đập loạn nhịp.
10
Trận chiến kéo dài từ mùa đông khắc nghiệt đến giữa mùa hè. Tính đến nay đã tròn nửa năm.
Hải Đường Hoa từ một chú chó nhỏ màu vàng nay đã lớn thành chó lớn màu vàng. Còn Vượng Tài vẫn là Vượng Tài như cũ.
Bệnh của tổ mẫu có phần thuyên giảm, bà còn biết chê chiếc váy của ta mặc cho bà quá chật.
Ba tháng đã qua từ lâu, nhưng ta còn chưa một lần bước vào thư phòng của Vệ Hành, càng chưa hề mở chiếc hộp gỗ kia.
Dù sao ta cũng muốn đợi hắn trở về. Đợi hắn về rồi lấy cũng không muộn.
Vệ Hành chưa kịp về nhà, nhưng tin thắng trận vang dội đã truyền khắp phố phường. Đồng thời, người ta cũng bàn tán về đường tỷ của ta, Thẩm Nhược Dao.
Khắp đầu phố cuối ngõ đều đồn rằng Thẩm đại tiểu thư vì thể chất yếu ớt nên lo sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho Vệ phủ.
Lại còn nói vì tình sâu ý nặng với Vệ Hành mà hơn một năm qua, nàng không hề xem mắt bất kỳ nam tử nào khác, ngày ngày ôm những bức thư và tranh vẽ năm xưa trao đổi với Vệ tiểu tướng quân mà rơi lệ.
Chẳng những thế, nàng còn lén lút chăm lo cho Vệ gia, thậm chí còn gửi cả tuyết liên hiếm thấy từ Thiên Sơn vào Vệ phủ.
Còn Vệ Hành, không muốn lãng phí thời gian ở kinh thành, đã mạo hiểm lên chiến trường, chiến đấu quyết tử cũng vì mối tình sâu đậm này.
Người nhiều chuyện hỏi thêm một câu:
“Nhưng Vệ phủ chẳng phải đã cưới một vị tiểu thư họ Thẩm rồi sao?”
“Ài! Thẩm nhị tiểu thư kia chỉ là kẻ giả vờ hiền lành, đến cả kiệu hoa cũng cố chen vào mà ngồi!”
Mọi người xôn xao bàn tán. Những lời đồn này nghe đến sống động như thật, thậm chí những kẻ nhanh nhảu đã bắt đầu viết thành truyện.
Ngay cả ta cũng suýt nữa tin rằng tình cảm giữa đường tỷ và Vệ Hành thật là vàng thật không sợ lửa nữa là..
Đám thảo dược phơi trong sân gần khô hết rồi. Nếu không mau thu lại thì gió nổi lên sẽ bị thiếu cân, mà chủ tiệm thuốc lại là người keo kiệt chết đi được…
Ta thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy chẳng muốn làm gì cả.
Vệ Hành chắc cũng sắp về rồi.
Nghe nói hắn đã vào cung trước. Ta nghĩ dù sao cũng phải ra Đông Thị mua giống cây, chi bằng tiện đường đến đón hắn về. Đợi ở cửa Vệ phủ hay đợi ở cửa cung chẳng qua chỉ hơn kém nhau hai dặm.