Vệ Sương thì thuận nước đẩy thuyền, mượn ý đồ của ông ta mà ra vào Thẩm phủ nhiều lần, lấy tin tức cho Tam hoàng tử cũng là chuyện dễ dàng.
Xem ra toan tính của thúc phụ đã sụp đổ trước mặt Vệ Hành rồi.
Chả trách tổ mẫu luôn nói người nhà Vệ gia đều có trái tim cùng thất khiếu chỗ nào cũng khéo léo tinh xảo.
Cũng may khi ở bên hắn ta lại cảm thấy thoải mái tự nhiên, không có chút cảm giác bản thân bị ai đó tính toán.
Trên quan đạo tiến cung, suốt dọc đường Vệ Hành cứ nén cười.
“Chàng sao thế?”
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, mặt hắn tối sầm lại. Rốt cuộc hắn cũng không nhịn được, liền cười thành tiếng:
“Thì ra nàng cũng biết mắng người.”
Đây là… đang khen ta à?
Ta cúi đầu, nhẹ nhàng nói:
“Ta chỉ là người biết nhẫn nhịn hơn người khác một chút thôi .”
Nhẫn nhịn giúp cho cuộc sống của ta dễ dàng hơn nhiều.
“Về sau không cần nhịn nữa, cứ như hôm nay, có gì đều có ta.”
Ta sững sờ nhìn Vệ Hành ở gần trong gang tấc. Gió trên quan đạo cuốn tung rèm xe, thổi vào khiến mắt ta cay xè.
Vệ Hành không biết từ đâu lấy ra một hộp bánh ngọt:
“Đây là đồ ta mang ra từ trong cung, sợ nàng đói.”
Ta đón lấy hộp bánh, lòng thoáng chút nghi hoặc:
“Vì sao chàng lại không thích Thẩm Nhược Dao nữa? Không phải chàng từng muốn cưới nàng nhất sao?”
Động tác của Vệ Hành chợt dừng lại, hắn chầm chậm quay đầu:
“Khi nào thì ta nói là mình thích nàng ta?”
“Chàng thư từ với nàng bao nhiêu năm như thế, không phải vì thích sao?”
Chưa kịp nói hết câu, Vệ Hành đã nhấc bổng ta lên, đặt ta ngồi vào lòng hắn, cằm hắn nhẹ nhàng tựa vào cổ ta khiến cả người ta cứng đờ, cố gắng giãy ra thì bị giọng nói của hắn làm cho mềm lòng.
“Đừng cử động, ta gấp rút trở về cả ba ngày chưa nghỉ, để ta dựa một chút.”
…
Ta thật sự thấy khó hiểu, nhưng cũng không dám động đậy, dè dặt hỏi:
“Vệ Hành, nếu như chàng không thích đường tỷ, thì những bức thư đó…”
Vệ Hành siết chặt vòng tay, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai ta:
“A Dư, ta từng nghĩ rằng cả đời này sẽ cùng nàng ta sống chung thủy với nhâu nên mới có chuyện thư từ kia. Thư từ qua lại một nửa là ý của trưởng bối trong nhà, một nửa là ý của ta.”
“Nếu ngày thành thân, ngay cả thê tử của mình là ai, dáng dấp thế nào, tính tình ra sao cũng không biết, thì ta tất nhiên không vui lòng.”
“Về sau ta mới hiểu, người ở ngay trước mắt mới có thể lộ rõ chân tâm…”
Hắn cứ lặng lẽ thổ lộ, từng lời nói đầy sự chân thành khiến trái tim ta như tan chảy rồi lại hợp lại.
Cuối cùng, tiếng thở đều đều đã phả ấm bên cổ ta, Vệ Hành ngủ rồi…
Ngày sắc phong nhận chiếu thư, ta ôm thánh chỉ ngồi ngây người trong xe ngựa trở về phủ.
Vệ Hành nhìn ta với vẻ mặt nửa cười nửa không:
“Cái chức danh Đại tướng quân trấn quốc kia chẳng qua là miệng lưỡi của thánh thượng ban cho thôi, còn nàng, tay nắm chiếu thư, sau này phải bảo hộ vi phu nhiều hơn đấy nhé.”
Ta cúi xuống nhìn tờ thánh chỉ trong tay.
Chức danh này đến quá bất ngờ, ta vốn chỉ muốn làm một chưởng quầy của hiệu thuốc, hằng ngày ăn những món mình yêu thích là được rồi.
Sao lại thành ra nhận thánh chỉ…
“Vệ Hành, ta rõ ràng chỉ muốn đợi ngày chàng vinh quang trở lại, ban cho ta ít bạc… mở hiệu thuốc, không còn phải tá túc nương nhờ người khác, không còn bị người ta ức hiếp…”
Vệ Hành đưa cánh tay dài ra, kéo ta vào lòng và lập tức ngăn lời ta bằng một nụ hôn.
Cảm giác ngột ngạt như đêm qua lại ùa về. Ta theo phản xạ muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại càng bá đạo hơn.
Đến khi nhận ra ta không thở nổi, hắn mới chầm chậm buông ta ra, ánh mắt có chút ửng đỏ:
“A Ngu, hiệu thuốc nàng muốn mở bao nhiêu tiệm thì cứ mở, nhưng đừng bao giờ nói chuyện rời khỏi Vệ phủ hay rời xa ta nữa.”
“Nhưng rõ ràng chàng đã để lại thư hòa ly trong chiếc hộp đó cho ta!”
Phải, chiếc hộp đó ta đã mở ra. Bên trong còn có mười mấy tờ ngân phiếu nữa.
Vệ Hành nhẹ nhàng ôm lấy ta xuống xe ngựa, hoàn toàn không bận tâm đến nàng ta, đến cả cái liếc mắt cũng không hề dành cho:
“Phu nhân của ta không thích ồn ào, mong cô nương đứng xa một chút.”
Ta chỉ nói mình không thích tranh cãi, lúc nào lại bảo rằng ta không thích ồn ào đâu chứ?
Một mình bị giam trong gian phòng bẩn thỉu, một mình bị phạt quỳ trong sân vắng không bóng người…
Trải qua những chuyện đó, ta đã sợ phải một mình đến nhường nào.
“Con tiện nhân ngu ngốc đó! Sao nàng ta có thể làm Tướng quân Phu nhân được! Dựa vào cái gì mà có thể được sắc phong làm cáo mệnh phu nhân chứ! Ta vẫn luôn chờ ngươi mà—”
Ta chưa từng thấy đường tỷ trong bộ dạng thất thố như vậy, cũng không khỏi có chút chua xót.
Chỉ tiếc là Vệ Hành thậm chí không kiên nhẫn nghe nàng nói hết.
“Thẩm Đại Tiểu thư, từ đầu đến cuối cô chưa từng hỏi vì sao A Ngu lại là thê tử của Vệ mỗ, vì sao Vệ mỗ lại yêu nàng ấy.”
“Dám hỏi Thẩm Đại tiểu thư chờ đợi là Vệ mỗ, hay là thân phận địa vị Vệ mỗ có thể mang lại cho cô?”
Đường tỷ bỗng sững lại, vài giọt nước mắt lưng tròng trong đôi mắt, ngưng đọng chưa rơi.
Nàng ấy bỗng dưng quỳ xuống đất, dập đầu trước mặt ta:
“Xin muội đấy, tỷ nguyện ý vào phủ làm bình thê, thậm chí làm thiếp cũng được!”
“Tỷ đã từng có lỗi với muội, nhưng tỷ đã cho muội một mối hôn sự tốt như thế kia mà.”
“Muội muội, phụ mẫu đã không còn, tỷ chỉ còn một thân một mình, cầu xin muội cứu tỷ, muội không thể quên ân nghĩa được mà—”
…
Là quên ân nghĩa hay là… có thù thì báo nhỉ?
Ta vòng tay ôm lấy cổ Vệ Hành, cố tình nũng nịu:
“Tướng quân~ thiếp mệt rồi~”
Vệ Hành ôm ta bước vào phủ, chỉ để lại một ánh mắt cho người hầu, thế là Thẩm Nhược Dao liền bị thị vệ canh cửa kéo đi.
Trên đường về phòng, ta có chút tò mò:
“Vệ Hành, chàng chẳng phải nói thúc phụ không để lại sơ hở gì sao? Vậy làm thế nào chàng khiến Thánh thượng định tội họ?”
Trên khuôn mặt Vệ Hành nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại thoáng qua một tia sắc lạnh:
“Họ đã ức hiếp nàng bao năm qua, đó mới là lý do ta đưa họ xuống địa ngục.”
13
Năm sau, vào mùa thu, ta sinh cho Vệ Hành một cô con gái ngoan ngoãn.
Khi sinh nàng ta gặp chút khó khăn, may mắn thay lão tiên sinh kịp thời đến giúp.
Sau đó, Vệ Hành liền bảo lão tiên sinh kê thuốc cắt đứt khả năng sinh sản cho mình, dù ta có nói gì cũng không muốn để ta phải sinh thêm lần nữa.
Lão tiên sinh cười bảo:
“Chẳng qua là do nàng ăn quá bổ khi dưỡng thai thôi, lần tới chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.”
Thế nhưng, Vệ Hành kiên quyết không đổi ý.
Ta đành lén đổi thuốc của chàng.
Ta làm vậy không phải vì tổ mẫu muốn bế một cháu trai bụ bẫm, mà là vì ta muốn sinh một đứa con trai, sau này lớn lên nó sẽ giống như Vệ Hành vậy.
Ý chí ngút trời, khoác áo tươi sáng, ngựa chiến rực rỡ.
Còn cô con gái nghịch ngợm kia của chúng ta, giờ đây được Hoàng thượng nuôi nấng đến đi ngang đi dọc trong hoàng cung, to gan đến mức ngang ngược không sợ gì. E rằng sau này không gây họa đã là phúc phận lắm rồi.
Lại một mùa thu nữa đến, hoa phượng nhuộm vàng mặt bàn đá. Vẫn là sắc vàng rực rỡ như vàng rơi khắp nơi.
Vệ Hành thỉnh thoảng lại lén lút nhích lại gần bên ta, gò má đỏ ửng.
Ta bực bội đặt bút xuống:
“Vệ Hành, chàng bây giờ trông cứ như một con hồ ly vậy.”
“A Ngu từng thấy hồ ly chưa?”
“Chưa từng.”
“Vậy cớ gì nàng nói ta giống hồ ly?”
Ta nhẹ nhàng chạm vào má chàng:
“Trong sách nói hồ ly giỏi quyến rũ người, chàng đang quyến rũ ta đấy.”
Vệ Hành nhìn chăm chú vào môi ta, ánh mắt sâu thẳm:
“A Ngu, là nàng quyến rũ ta trước.”
…
Trong thoáng chốc, hoa rơi như mưa bay lả tả khắp trời.
Nhớ lại ngày Vệ Hành hứa dạy ta nhận mặt chữ, cũng là cảnh tượng này.
Tưởng như vận mệnh đẩy đưa, chớp nhoáng qua đi rồi chia lìa. Nay mới hiểu là hoa rơi khi tiết đến, gặp quân giữa trời thu.
Một đời một thoáng, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
-Hết-