“Nghe nói ngươi còn dám nhổ cây diên vĩ mà đại cô nương Thẩm gia mang về từ Nam Cương, vậy mà ngươi cũng biết đến dược thảo?”
Vệ Sương cũng thích đường tỷ. Nàng ta thường kể trước mặt ta rằng, nếu đường tỷ gả vào đây, chưa nói gì khác, ít ra ca ca nàng cũng không phải ngày nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng kia, không thèm về phủ của mình.
Ta lắc đầu, nghiêm túc nói với nàng ta:
“Cây hoa đó của đường tỷ nếu nở ra, các loài hoa cỏ khác xung quanh sẽ chẳng sống nổi.”
Làm gì có chuyện vì một đóa hoa mà để cả vườn cây cỏ chịu khổ?
Có lẽ không ngờ ta sẽ cãi lại, sắc mặt Vệ Sương lập tức thay đổi, lạnh lùng nói:
“Ngươi là kẻ ngốc, biết cái gì chứ? Ta chỉ mong ngươi đừng gây họa cho đại ca ta thôi—”
Có lẽ vì giọng của Vệ Sương quá lớn nên làm phiền đến Vệ Hành. Chỉ thấy người ngồi bên cạnh ta bỗng dưng đặt đũa xuống, tiếng động phát ra nghe “Cạch” một tiếng, thế là Vệ Sương lập tức im bặt.
Ta cũng không muốn nói gì thêm mà chỉ cắm đầu ăn vì món đậu phụ trộn hành này đâu phải ngày nào cũng có, ăn thêm một miếng là ít đi một miếng.
Sau khi ăn xong bữa sáng ta mới trở về viện của mình thì lại có người đến tìm ta.
Là tổ mẫu của Vệ Hành.
Kể từ khi bà mặc chiếc váy của ta, bà bắt đầu đến viện của ta mỗi ngày để phơi nắng. Đầu bếp hầu hạ bà thấy vậy liền vội vàng cáo từ, nói rằng mình tuổi già sức yếu, muốn về quê dưỡng già. Lương bổng ở Vệ phủ vốn chẳng cao, nay lão phu nhân lại khó hầu hạ hơn nên lão đầu bếp kia muốn nghỉ làm cũng là chuyện dễ hiểu. Vệ Hành không nói gì, chỉ dặn người đưa tiền cho bà ấy.
Trước khi đi ngủ, Vệ Hành đến tìm ta khiến ta giật thót.
Dung mạo hắn tuy đẹp đẽ là vậy, nhưng ánh mắt mỗi khi hắn nhìn ta, trong lòng ta luôn dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.
“Có… có chuyện gì sao?”
Giọng của Vệ Hành trầm thấp, mang chút bất đắc dĩ.
“Hiện tại khó tìm người hầu hạ tổ mẫu, có lẽ sẽ phải phiền nàng một thời gian.”
Thì ra là vì chuyện này.
Ta liếc nhìn tổ mẫu đang ngủ ngáy vang trời dậy đất trên giường của ta kia, trong lòng có chút căng thẳng:
“Vậy ngươi phải nhanh đấy, chậm nữa thì ta sẽ chữa hết bệnh ngáy của bà ấy luôn rồi.”
Không thể chỉ một mình ta chịu khổ được.
Khóe môi Vệ Hành bỗng cong lên, ánh nến màu cam trong phút chốc chiếu sáng đôi mắt của hắn khiến sắc mặt vốn lạnh lùng của hắn có chút nhu hoà.
Sáng hôm sau, bà bếp rời phủ.
Bà ấy mang theo túi hành lý trên vai, còn không quên quay lại cảm ơn ta không ngừng, cứ như ta là ân nhân cứu mạng của bà ấy vậy. Ta tự nhủ, một lão thái bà thì có thể làm loạn đến mức nào cơ chứ…
Không ngờ chỉ chưa đầy ba ngày sau, ta đã hối hận.
Ta biết tổ mẫu đã cao tuổi, nhưng không ngờ bà lại hăng hái đến vậy.
Khi thấy ta làm việc, bà luôn la lên muốn giúp. Ta vất vả lắm mới trồng được cây thuốc, bà lại nhổ hết coi như cỏ dại. Sau đó, hễ thấy bà động đậy, ta liền hé mắt canh chừng.
“A Ngu, cháu dâu ngoan của ta, đừng nhìn ta nữa, ta sợ đấy.”
“Tổ mẫu, người cứ ngoan ngoãn ngồi đó, ta không cần người giúp.”
“Không, ngươi cần ta giúp.”
…
“A Ngu, cháu dâu ngoan của ta, ngươi đọc sách để làm gì vậy?”
“Ta muốn chữa bệnh cho người khác, lấy phí khám một người năm đồng, như vậy ta sẽ có thể ăn đậu phụ trộn hành mỗi ngày rồi.”
“Ngươi giỏi thật đấy! Mau đọc đi, ta cũng muốn ăn đậu phụ trộn hành!”
“Vâng! Chúng ta đều rất có chí!”
…
“A Ngu, cháu dâu ngoan của ta, ngươi đang vẽ gì lên sách thế?”
“Những chữ ta không biết.”
“Hừ! Ngươi vẽ kín cả rồi! Thế này là không được.”
“Thế tổ mẫu có biết chữ không?”
“Ta không biết.”
…
“Nhưng cháu trai lớn của ta thì biết.”
4
Ta cầm cuốn y thư mà tổ phụ để lại, đi tìm Vệ Hành.
Gió thu thổi lá rơi xào xạc, ta chạy tới cổng viện của Vệ Hành. Vừa định giơ tay lên gõ cửa thì nghe thấy từ bên trong vọng ra tiếng thở dốc đầy kìm nén, như đang chịu đựng nỗi đau đớn cùng cực. Rồi đột ngột có tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất…
Ta lùi lại hai bước, lúc này dường như người trong viện đang rất bận rộn, bận đến mức hắn ngã mà không một ai đến đỡ.
Nhưng ngay lập tức ta lại nhìn thấy cuốn y thư trên tay mình, do dự một lát, ta lấy hết dũng khí mà tiến đến bên cửa.
Cánh cửa bất ngờ mở ra, Vệ Hành xuất hiện, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm người, trên mặt lại có thêm vài vết trầy xước. Trên người hắn vẫn là bộ y phục lúc ăn sáng, còn dính không ít đất bụi.
Đây là… ngã đến tê liệt rồi?
“Ngài—”
“Có việc gì tìm ta sao?”
Dường như hắn không hề khó chịu khi ta thấy bộ dạng lôi thôi của hắn lúc này. Nghe câu hỏi đó thì ta gật đầu, từ từ đưa cuốn y thư trên tay qua cho hắn.
…
Hoa sồi rải khắp mặt bàn đá trông như những mảnh vàng vụn được rải lung tung.
“Đây là liên kiều, chữ này đọc là tử tô—”
“Hóa ra chữ tử tô viết như thế này.”
Ta vui vẻ, lại ghé sát thêm một chút để nhìn kỹ trang sách. Người bên cạnh bỗng khựng lại, hơi dịch sang bên cạnh một chút, sau đó đặt cuốn sách xuống, nhìn ta với vẻ nghi hoặc:
“Thẩm phủ không dạy nàng biết chữ sao?”
Ta thản nhiên đáp:
“Không.”
Thúc phụ chỉ mời tiên sinh dạy cho đường tỷ. Ta từng hiếu kỳ lén nghe một lần, kết quả là bị đánh đến đỏ tay vẫn chưa đủ, thẩm mẫu còn phạt ta quỳ suốt một ngày.
Thẩm ấy dùng kim đâm ngón tay vào đầu ta, dùng lực mạnh đến độ ta đau mấy ngày liền không ngủ được:
“Chỉ với cái thứ ngu ngốc như ngươi mà cũng muốn ngồi chung bàn với nữ nhi của ta sao? Có biết thân phận mình là gì không!”
…
“Vậy sao nàng nói mình biết y thuật?”
“Những phương thuốc mà tổ phụ đưa ta xem qua một lần, ta đều nhớ hết, thấy qua dược thảo cũng không quên. Không biết chữ thì sao chứ?”
Ta nghiêng đầu, có chút khó hiểu nhìn hắn. Vệ Hành cúi mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Hoa sồi lại rơi xuống theo gió, như từng chiếc chuông nhỏ buồn bã, chạm vào nhau, hắn nói:
“Từ nay ta sẽ dạy nàng học chữ, mỗi ngày vào giờ này, đến đây tìm ta.”
Ta ôm cuốn sách, bước ra khỏi viện mà vẫn còn chưa tin nổi.
Vệ Hành thật sự muốn dạy ta học chữ sao? Hắn thật sự muốn dạy ta học chữ…
Ta mới nhớ ra chưa cảm tạ hắn, quay ngược bước vào trong thì lại thấy hắn vẫn ngồi đó, ngước nhìn ta, chậm rãi nói:
“Cao dán lần trước rất tốt, là ta phải cảm ơn nàng mới đúng.”
5
Từ đó, bất kể mưa gió, ta đều đến viện của Vệ Hành.
Gõ cửa ba tiếng, rồi chờ hắn ra mở cửa cho ta vào.
Khi dạy ta viết chữ, hắn sẽ nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay ta. Lòng bàn tay dày ấm của hắn cọ vào khiến ta cảm thấy hơi nhột. Ta không nhịn được mà quay lại nhìn hắn, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt đen láy của hắn.
“Tập trung nào, mặt ta không có chữ đâu.”
Bút trong tay ta bất giác run lên.
“Rõ… rõ ràng là ngài nhìn đỉnh đầu ta trước.”
Hắn chỉ cười khẽ không đáp.
Ta nghĩ, có lẽ tiểu tướng quân cũng không ghét ta đến vậy. Thỉnh thoảng, hắn cũng bảo tiểu đồng đưa cho ta vài cuốn y thư, còn chia cho ta mấy món bánh điểm tâm của Vệ Sương.
Trên đời này số người đối tốt với ta không nhiều, ta dần dần nảy sinh chút cảm giác gần gũi với hắn. Mặc dù Vệ Sương nói rằng nàng chẳng bao giờ ăn đồ ngọt, nhưng ta biết nàng chỉ không muốn thừa nhận rằng mình cũng thích ăn bánh điểm tâm giống ta mà thôi.
Đường tỷ của ta cũng vậy, thứ gì ta thích thì chắc chắn nàng sẽ không coi trọng.
Một ngày trước khi có tuyết rơi, Vệ phủ đón một vị khách quý.
Trên mày có hoa điền, vai khoác khăn choàng, hoàn toàn không hợp với phủ tướng quân đã sớm sa sút này, Đường tỷ lấy khăn tay che miệng, vẻ chán ghét lộ rõ trong mắt không giấu được, đặc biệt là khi thấy tổ mẫu lại làm ướt quần.
Đường tỷ nhìn ta, trong mắt lộ vẻ vui sướng, đắc ý, và nhiều hơn cả là sự chế giễu.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
Là Vệ Sương trở về. Nàng nắm chặt tay đường tỷ, như bấu víu vào cọng rơm cuối cùng:
“ Thẩm tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng đến thăm ca ca rồi.”
Đường tỷ thoáng sững sờ, vô thức rút tay về, nhưng chợt nhận ra không ổn nên nàng lại khéo léo đưa tay lên che miệng, bắt đầu kể khổ.
Nàng lải nhải nói rất nhiều, chẳng qua vẫn là chuyện nàng từ nhỏ sức khỏe yếu, tiền thuốc mỗi tháng tiêu như nước. Giờ Vệ phủ như thế này, Thẩm phụ và Thẩm mẫu không thể để nàng gả sang đây làm gánh nặng cho Vệ gia.
Dù nàng có nói như nào thì một chữ ta cũng không tin, nhưng Vệ Sương có vẻ đã tin. Khi ta vừa định rời đi thì nàng gọi ta lại rồi ra lệnh:
“Mau đi gọi ca ca đến đây, nói với ca ca rằng Thẩm tỷ tỷ có nỗi khổ tâm, thật sự có nỗi khổ tâm!”
…
Khi Vệ Hành mở cửa ra, thấy tay ta trống trơn thì hắn khẽ nhíu mày:
“Thường ngày nàng lười biếng không làm bài đã đành, sao hôm nay đến cả sách cũng không mang?”
Ta đứng ngoài cửa, trong lòng hơi khó chịu:
“Có người ở tiền sảnh tìm chàng đấy.”