Phụ thân ta ở rể, ông có dưỡng một ngoại thất ở ngoài, mà ta… lại chính là nữ nhi do ngoại thất đấy hạ sinh.
Năm ta năm tuổi, phụ thân đã bỏ rơi ta, ông mang theo nương ta mà trốn.
Là một đứa trẻ năm tuổi, chỉ vì quá đói phải ăn rơm trên mái hiên, uống nước cháo loãng trong thùng rác. Khi bị đám khất cái đánh chỉ còn một hơi thoi thóp, trước mặt ta xuất hiện bàn tay thô ráp ôm ta lên.
Ta nghĩ ông trời cuối cùng cũng mở mắt, phái thần tiên xuống cứu vớt ta, dẫn đường chỉ lối giúp ta đi về hướng ánh dương rực rỡ ấm áp.
Nhưng đôi tay ấy không phải là của thần tiên, cũng chẳng phải là của quý nhân cao quý, mà thuộc về một phụ nhân tầm thường, không nhi không nữ,bà là chính thê của phụ thân ta.
Người đời thường chỉ vào bà mà mắng: “lão mẫu hổ cô độc” . Cuộc sống của bà vốn đã chẳng mấy tốt, nay còn cưu mang ta.
Ta cố gắng theo bà học giết lợn, bán thịt, cùng bà trải qua hết khói lửa chiến tranh,
Khổ tận cam lai, ta được ngự tứ ban lệnh sắc phong trở thành y nữ, cuối cùng bà cũng có được niềm vui an nhàn bên con cháu
Đúng lúc này, phụ thân ta trở lại, hối hận nói muốn bù đắp cho ta, lại muốn cùng bà quay về như xưa.
Ta chỉ lạnh lùng cười, đưa ra tờ giấy cắt đứt quan hệ, còn bà thì cầm lấy dao mổ lợn, đuổi ông ấy chạy qua năm con phố.