Cô ta không cam tâm, khóc lóc ầm ĩ ở nhà. Người cha tú tài của ta thấy vậy liền nhận ra đây chính là cơ hội thăng tiến của mình.
“Ngươi mà không nhường danh ngạch, ta sẽ lên nha môn tố cáo ngươi bất hiếu!”
Hắn đem chữ “hiếu” ra ép ta.
Ta lạnh lùng nhìn hắn. Hắn sinh ra ta nhưng không nuôi nấng, giờ lại muốn ta hiếu thuận?
Thật nực cười.
“Ngươi muốn cáo bất hiếu à? Để ta cáo ngươi trước, tội tư thông bỏ trốn!” Đại nương bước tới, một tay đẩy ngã hắn xuống đất.
Ông ta ngã phịch xuống, ngồi bệt trên nền nhà, ngơ ngác như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hắn không ngờ Tưởng đại tẩu lại dám to tiếng, thậm chí động tay với hắn.
Hắn nhớ rõ trước đây, bà dù bị hắn làm khó thế nào cũng nhẫn nhịn, không hề phản kháng.
Đừng nhìn dáng vẻ hung hăng của bà với người ngoài. Chỉ cần hắn cười nhẹ một cái, bà có thể mang hết tiền bạc trong nhà dâng cho hắn.
Vậy mà giờ đây, mọi chuyện đã thay đổi.
Hắn không hiểu. Chẳng lẽ bà vẫn còn hận chuyện năm xưa hắn bỏ đi?
Nhìn gương mặt ông ta đầy vẻ kinh ngạc như trời sập kia, ta không nhịn được mà buồn cười.
Chẳng lẽ ông ta nghĩ rằng chỉ cần ông ta quay về, đại nương sẽ tha thứ hết thảy, còn ta sẽ như hồi nhỏ, lao vào lòng ông ta, miệng gọi “cha” đầy yêu thương?
Ông ta lấy đâu ra tự tin đó?
Rất nhanh sau đó, ông ta nhận ra mọi thứ đã không còn như xưa. Ta và đại nương không còn là những người ông ta có thể thao túng.
Nhưng ông ta không vội, cứ lì mặt ở nhà ta. Ông ta đi rêu rao khắp nơi rằng, hồi nhỏ chính ông đã dạy ta đọc sách, viết chữ, nếu không có ông ta, ta cũng không thể có thành tựu ngày hôm nay.
Ông ta còn ra chợ hỗ trợ đại nương bán thịt, khiến nhà ta trở thành trò cười trong miệng người khác.
Thậm chí, ông còn dám lẻn vào phòng đại nương vào ban đêm, định giở trò “mỹ nam kế.”
Đại nương ta bao năm chưa từng ốm đau, giờ vì ông ta mà sinh bệnh.
Ta tức giận, kéo ông ta ra cửa, định tống cổ đi. Nhưng đại nương gọi ta lại, sợ rằng ta sẽ mang tiếng bất hiếu, ảnh hưởng đến con đường làm thư đồng của ta.
“Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi còn muốn gì?”
Dù sao cũng từng là phu thê bao năm, đại nương hiểu rõ ông ta không thể tự dưng quay về mà không có mục đích.
Ông ta lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén:
“Ngươi với ta hòa ly, từ nay ta sẽ không can dự chuyện của nữ nhi nữa.”
Mang thân phận con rể ở rể, bao năm qua ông ta bị người đời chê cười, muốn trèo cao cũng khó.
Đại nương nằm trên giường, hất vỡ chén thuốc trong tay:
“Hòa ly? Không đời nào! Nếu ngươi muốn, ta cho ngươi hưu thư!”
“Ngươi nghĩ hay quá! Không bao giờ có chuyện đó!” Ông ta đập mạnh tay xuống bàn.
Nếu để truyền ra ngoài rằng ông ta là một người đàn ông lại bị vợ hưu, cả đời ông ta sẽ bị chê cười đến chết.
“Xem ai kiên nhẫn hơn ai! Có ta là cha, ngươi nghĩ con bé làm thư đồng có thể thuận lợi được sao?
Chọc giận ta, ta sẽ lên kinh, để toàn bộ quan lại kinh thành biết con bé có một tên cha rể ở rể!”
Ông ta ngay lập tức bộc lộ bản chất, làm ra vẻ bất cần.
Đại nương ta giận đến mức nghẹn lời, suýt chút nữa thì gục ngã.
Cuối cùng, bà nhắm chặt đôi mắt, lạnh lùng nói:
“Được, vậy thì hòa ly đi.”
Ông ta lập tức đắc ý, mặt mày rạng rỡ.
Đại nương bảo ta mang giấy bút đến. Ta không chỉ mang một tờ mà còn lấy thêm một tờ nữa:
“Nhân tiện viết luôn một bản văn thư cắt đứt quan hệ. Từ nay, ta với ngươi và người thiếp kia của ngươi không còn liên quan gì nữa.”
“Ngươi!” Ông ta nghiến răng, trầm ngâm một lúc, rồi lạnh lùng cười:
“Được, được! Vậy thì theo ý ngươi!”
Cầm theo tờ hòa ly thư và văn thư đoạn tuyệt, ông ta hớn hở ra mặt, nói rằng từ nay sẽ về lo cho nương và đệ đệ ata, vì họ không thể rời xa hắn.
Trước khi đi, hắn cầm tay ta, ánh mắt thoáng vẻ áy náy:
“Nữ nhi à, đừng trách cha nương. Nương con vốn cũng muốn về thăm con, nhưng bà không dám, sợ con trách…”
“Haizz! Đều là số phận! Con cứ quên cha nương đi, sống tốt với đại nương con là được.”
Không ngờ, ngay ngày hôm sau khi ông ta rời đi, Sơn trưởng vội vã từ thư viện chạy đến nhà ta.
Ông ngăn ta lại khi ta đang thu dọn hành lý, vẻ mặt đầy âu lo:
“Không cần đi nữa, danh ngạch thư đồng của con đã bị hủy bỏ rồi.”
“Huyện lệnh gửi thư đến, nói rằng tuy con có tài học xuất sắc, nhưng cử chỉ, phong thái lại không phù hợp với tiêu chuẩn tiểu thư khuê các.”
“danh ngạch này đã được chuyển cho ái nữ của huyện úy, người đứng thứ hai trong kỳ thi.”
Ta siết chặt tay nắm lấy hành lý, đại nương nghe tin, phun ra một ngụm máu, ngã quỵ xuống bất tỉnh.
Ta chẳng còn tâm trí nghĩ đến việc thư đồng hay không nữa, cuống cuồng chạy đến miếu Thành Hoàng ở thành Tây, tìm vị lang trung mù.
Người ta đồn rằng lang trung này từng là ngự y trong cung, vì đắc tội quyền quý mà bị làm mù mắt và trục xuất khỏi cung. Ông phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng dừng chân ở trấn nhỏ này.
Ông bắt mạch cho đại nương, bảo rằng bà liên tiếp chịu đả kích, cơn giận dồn nén khiến khí huyết nghịch hành. Nhưng may thay, bà có thân thể khỏe mạnh, uống thuốc và nghỉ ngơi sẽ không sao.
Ta không rời khỏi giường của đại nương nửa bước, nhìn mái tóc bà đã điểm nhiều sợi bạc, lòng ta chua xót, nước mắt rơi lã chã.
Những ngày sau, ta dần nghĩ thông mọi chuyện. Người cha kia của ta có lẽ đã biết từ lâu rằng danh ngạch của ta sẽ bị đoạt, ông ta chỉ cố tình làm loạn để đạt được mục đích cuối cùng: thoát khỏi danh phận con rể ở rể.
nữ nhi hắn bị chèn ép, hắn lại nhân cơ hội đâm thêm 1 đao sau lưng. Trên đời này, vì sao lại có loại ruột thịt như vậy?
Ta cảm thấy trái tim mình hóa thành băng giá.
Họ đã phá hủy con đường lên kinh của ta, nhưng ta quyết không chịu thua.
Sau khi đại nương khỏe lại, ta nói với bà rằng ta muốn học y với lang trung mù.
Bà nhìn ta, rồi dứt khoát nói:
“Vậy thì học y! Con đầu óc thông minh, sách còn học được, y thuật cũng chẳng làm khó được con!”
Bà dẫn ta đến bái sư lang trung, còn vác nửa tấm thịt heo làm lễ vật.
Lang trung mù phẩy tay, cười nói:
“Ta già cả, sống chẳng được bao lâu, vốn cũng muốn tìm người kế nghiệp. Đứa nhỏ này thông minh, lại biết chữ, đọc hiểu y thư, đúng là báu vật mà ta nhặt được.”
Ông không nhận lễ, nhưng đại nương nói ân tình không thể không trả, nên mỗi ngày đều làm thêm một phần cơm cho ta mang đến nhà thầy.
Mỗi sáng sớm, ta xách hộp cơm, bước chân nhẹ nhõm đến nhà thầy học y. Trên đường, gặp hàng xóm, ban đầu họ nhìn ta với ánh mắt thương hại và tiếc nuối.
Ta mỉm cười chào hỏi, không để việc danh ngạch bị cướp mất che mờ tâm trạng.
Dần dần, họ cũng bắt đầu cười hỏi ta:
“Mỗi lần trời mưa, cái lưng già này lại đau nhức. nghe nói con biết châm cứu rồi, giúp thẩm châm mấy kim được không?”
“tiểu tử nhà thím tối qua bị dọa, gọi hồn mãi không khá, con chữa được không?”
“nha đầu, mau sang nhà thúc xem, Thạch Đầu bị ngã trên núi, chân có phải gãy rồi không mà nó chẳng dám bước!”
Vương Tam Nương kéo ta chạy về nhà bà.
Ta là cô nương lớn lên ở chợ, học được chút nghề thì bắt đầu chữa những bệnh đơn giản cho người trong chợ.
Chỗ nào không chắc, ta hỏi ý kiến thầy. Tối đến, ta miệt mài đọc y thư.
Nửa năm trôi qua, ta dần tìm thấy niềm vui chưa từng có trong sách y.
Đúng lúc ấy, Lâm công tử lại mang về một tin tức chấn động.
“Chuyện chọn thư đồng cho công chúa là một âm mưu!”
Mặt huynh ấy tái nhợt, ánh mắt như người vừa thoát khỏi kiếp nạn, nhìn ta đầy lo lắng.
Thì ra ở kinh thành có một nhân vật quyền thế ngập trời, đã lợi dụng danh nghĩa tuyển đồng học cho công chúa để từ các địa phương chọn ra những cô nương xinh đẹp, tài hoa nhưng gia cảnh không hiển hách, đem đi làm thú vui riêng.
Người này chính là đệ đệ ruột của Quý phi đương triều. Hắn vốn là kẻ phóng túng, trụy lạc, đặc biệt mê đắm những cô nương yếu ớt, mảnh mai, tài tình như “Dương Châu gầy.”
Những cô gái được tuyển nói là đưa vào kinh, nhưng thực chất trên đường đã bị chuyển hướng đến Dương Châu.
Tại đó, họ bị ép trải qua những khóa huấn luyện kinh hoàng. Nếu không tuân theo, sẽ bị hành hạ đến mức không còn nhân tính.
Trong số đó có một tiểu thư biết chút võ nghệ, sau muôn vàn khó khăn đã trốn thoát được và đem chuyện này tố cáo ra ngoài.
Gia đình vị tiểu thư ấy rất yêu thương cô, trong cơn phẫn nộ đã mạo hiểm tiến kinh dâng sớ kêu oan lên hoàng thượng.
Hiện nay, kẻ cầm đầu đã chịu tội, nhưng những cô nương đã chịu khổ, danh tiết của họ cũng vì thế mà bị hủy hoại.
Những người còn sống đang được thả về quê, nhưng những người đã chết thì sao?
Nghe xong, ta đứng sững tại chỗ, không thốt nên lời.
Những hình ảnh trong kỳ thi tại nha huyện lại hiện lên trong đầu ta. Chẳng trách sao lại phải xem dung mạo, còn có những hành động kiểm tra cơ thể đầy kinh tởm kia.
Ngẫm kỹ lại, nếu thực sự là hoàng gia tuyển thư đồng, kinh thành đầy rẫy tiểu thư nhà quý tộc, sao lại đến lượt chúng ta?
Hóa ra những năm tháng đọc sách khổ cực, chỉ vì không cam lòng mà mơ mộng về con đường thăng tiến, lại không ngờ phía trước là vực thẳm.
Ta hít sâu, lúc nào không hay đã toát mồ hôi lạnh.
Đại nương ta sợ đến mặt mày tái mét, lùi về sau mấy bước rồi ngã ngồi xuống đất.
Phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn, bà đứng dậy, chạy ra đường lấy giấy tiền vàng bạc, liên tục dập đầu cảm tạ các thần linh đã phù hộ.
Láng giềng một lần nữa tụ tập tại nhà ta, ai nấy đều vỗ ngực như vừa thoát khỏi kiếp nạn.
“Đúng là số trời định, ai mà ngờ được nha đầu này lại có phúc lớn như vậy!” Lão Trương bán kẹo đường thở dài.
“Ôi! Phúc lớn hay không chẳng cần biết, chỉ mong ngày tháng sau này được bình an là đủ.” Đại nương ta thở dài.
Thời thế bất ổn, cuối năm trước triều đình vừa đánh xong trận với man di, đầu năm nay lại có mấy phiên vương nổi loạn.
Khắp nơi chẳng đâu yên ổn. Đại nương dặn ta trên đường đến nhà sư phụ cũng phải hết sức cẩn thận.
Không ngờ, ta lại gặp phải lũ lưu manh.
“Ê, nghe nói ngươi gặp vận chó ngáp phải ruồi, thành nữ y rồi hả? Tiểu gia đây bị mọc mụn nhọt ở mông, ngươi chữa đi?”
Ta nhận ra bọn chúng chính là đám khất cái từng giành nước mì của ta năm xưa.
Giờ đây, chúng đã lớn, từ tiểu khất cái thành lũ vô lại.
“Ta đắc tội gì với các ngươi mà cứ tìm ta gây sự?”
Vừa nói, ta vừa lặng lẽ đưa tay vào hòm thuốc, định rút vài cây kim ra “trị bệnh” cho chúng.
“Khà! Đương nhiên ngươi đắc tội! Chúng ta với ngươi có mối thù lớn!”
Nghe bọn chúng đồng thanh mắng chửi, cuối cùng ta cũng hiểu ra.
Thì ra, năm xưa sau khi đuổi ta khỏi quán mì, bọn chúng lại uống phải thùng nước mì thừa đầy rẫy những mảnh vải bẩn.
Chúng nghi ngờ ta nói xấu với chủ quán.
Ta khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt:
“Khi đó ta mới năm tuổi, đã biết chờ chủ quán dọn hàng xong mới đến xin cơm. Ăn xong còn biết rửa sạch thùng mang trả. Còn các ngươi thì sao? Có làm được vậy không?”
Chúng nhìn nhau, chẳng nói được lời nào, rồi lạnh lùng hừ một tiếng:
“Đồ điên! Làm khất cái mà lắm phép tắc thế à?”
Nói rồi, một tên giật tóc ta.
Ta vững tay, cắm cây kim bạc thẳng vào hổ khẩu trên bàn tay hắn.
“Hú!”
Tên đó đau quá, vội thả tay ra.
“Ngươi… ngươi dám mang hung khí!”
Bọn chúng lùi lại mấy bước, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đúng là giống hệt lão nương của nó”.
Đang lúc giằng co, Thạch Đầu xuất hiện.
“Muội muội, sau này đi đâu ta cũng đưa muội đi.”
Cậu xắn tay áo, vung nắm đấm đen sì, khiến lũ vô lại vội vàng chửi rủa vài câu rồi bỏ chạy.
Thạch Đầu từ khi còn nhỏ đã quen gọi đại nương ta là “nương,” giờ tuy không gọi nữa, nhưng vẫn luôn gọi ta là “muội muội.”
Cậu lúc nào cũng cười ngốc nghếch.
Ta vốn là một đứa con gái “điên điên” lớn lên trong chợ, còn cậu là một tên ngốc cả ngày cười tít mắt.
Vì vậy, mọi người thấy chúng ta suốt ngày đi cùng nhau, ai cũng coi như lẽ đương nhiên, chẳng mảy may để ý.
Những kẻ lưu manh thì chẳng đáng sợ, nhưng tin tức từ trấn truyền đến mới thực sự kinh hoàng.
Nghe nói Thành vương bại trận, trên đường tháo chạy đã đi qua vùng này.
Nơi đây xa xôi hẻo lánh, triều đình chẳng mấy khi ngó tới, binh lực lại yếu. Nếu Thành vương nảy sinh ý định chiếm lấy trấn, thì đúng là tai họa.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp trấn, không khí yên bình chẳng còn.
Những gia đình có chút của cải, lo xa mà cả đêm thu dọn tài sản, mang theo thê nhi chạy trốn khỏi thành.