Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MẪU THÂN TA LÀ ĐỒ TỂ Chương 5 MẪU THÂN TA LÀ ĐỒ TỂ

Chương 5 MẪU THÂN TA LÀ ĐỒ TỂ

9:00 chiều – 10/12/2024

Đến cả Trương thợ rèn cũng đưa Thạch Đầu và Vương Tam Nương chuẩn bị rời đi lánh nạn.

“Tưởng đại tẩu, các ngươi cũng đi đi, không thể ở lại được nữa!” Vương Tam Nương khuyên nhủ chân thành.

“Đúng đó, muội muội, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Thạch Đầu cũng nắm lấy tay ta, lo lắng kéo đi.

Đại nương tuy bất an nhưng vẫn nghiến răng nói:

“Chúng ta chẳng đi đâu cả, cứ ở đây mà giữ lấy nhà! Cùng lắm thì…”
Bà định nói cùng lắm thì chết, cũng không muốn rời bỏ quê hương, nhưng khi nhìn ta, lời nói nghẹn lại.

“Con cũng không đi, con ở đây cùng người.” Ta đáp.

Nhà Trương thợ rèn cả đêm rời khỏi thành, không ngờ tai họa đến nhanh như vậy.
Ông và Thạch Đầu mình đầy máu, dìu nhau quay về.

Thành vương và đám tàn binh bại tướng của hắn, như những con chó hoang đói khát, mai phục bên ngoài cổng thành, chuyên cướp bóc những gia đình mang theo tài sản chạy trốn.

Nhà Trương thợ rèn chẳng may gặp phải, Vương Tam Nương không thoát được, đã mất mạng.

Thạch Đầu, đứa trẻ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, quỳ gục bên vệ đường, gào khóc gọi:
” Nương ơi, nương ơi, con lại không còn nương nữa rồi…”

Trương thợ rèn cũng ôm đầu ngồi bên cạnh, lặng lẽ rơi nước mắt.

Tiếng khóc của họ vang lên giữa khu chợ im lặng như tờ, ai nghe thấy cũng không khỏi đau lòng.

Ta cũng lau mạnh nước mắt, cảm giác trong lòng như thắt lại.

Mọi người đều trông ngóng binh mã triều đình nhanh chóng đến giải cứu, bắt hết đám bại binh hung ác bên ngoài thành.

Nhưng chờ mãi ba ngày, vẫn chẳng có lấy một tin tức.

Điều đáng giận nhất là huyện úy, người chịu trách nhiệm bảo vệ thành, lại tự tay mở cổng thành nghênh đón Thành vương.

Nghe nói khi mở cổng, ông ta còn hét lớn rằng:

“Trời không có mắt, triều đình bất nhân! Khiến ái nữ của ta chết oan, chỉ chặt đầu kẻ phạm tội, còn kẻ chủ mưu là phi tử của hoàng đế thì được thoát tội.”

Hắn mở cổng vì hận, nhưng cũng vì tư thù, bất chấp sinh mạng của cả một thành dân.

Đám binh lính bại trận của Thành vương, mắt đỏ ngầu vì thua trận, xông vào thành chém giết như điên.

Bọn chúng thẳng tay chém đầu những trai tráng, người già và những hài tử cố gắng chạy trốn.

Phụ nữ thì trở thành đồ chơi để chúng hành hạ, làm nhục.

Sau khi giết chán, Thành vương để lại một lời:
“Chỉ cần người trong thành ngoan ngoãn quy thuận, ta sẽ đối đãi tử tế với mọi người.”

Một số dân chúng nhẹ dạ cả tin, treo cờ hàng, dâng tiền bạc, thậm chí quỳ gối cầu xin. Họ mong rằng tên ác thần này thực sự sẽ che chở cho họ.

Ta và đại nương bàn bạc với nhau, bất kể đám binh sĩ này có thật sự tha cho chúng ta hay không, cũng không thể lơ là.

Ta thu dọn hết dược liệu, đại nương thì âm thầm đóng cửa sạp thịt, mài sắc những con dao mổ heo trong nhà.

Chúng ta đào sâu và mở rộng hầm chứa, mang thịt đi đổi lấy lương thực, dùng hết số bạc dành dụm để mua muối và ngũ cốc.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, phố chợ đã bắt đầu rối loạn.

Thành vương chưa kịp kéo quân đến, nhưng một số tên vô lại trong thành đã bắt đầu đập phá, cướp bóc.

Các tiệm lương thực, muối đều bị cướp sạch. Chúng thậm chí còn giết người.

11

“Đến rồi! Đám vô lại kia đã xông vào chợ chúng ta rồi!”

Lão Trương bán kẹo đường ở đầu chợ, thấy bọn chúng, liền vội giấu cháu gái Yên Nhi vào nhà.

Theo lý, chợ chúng ta vốn là nơi nghèo nhất trấn, ai cũng chỉ đủ ăn đủ mặc, chẳng có gì đáng để cướp.

Vậy mà bọn chúng đến đây làm gì?

Thạch Đầu chạy đến nhà ta, nắm chặt tay áo ta:

“Muội muội, mau trốn đi! Chính là đám người đó, ta nhận ra chúng!”

Thì ra là đám khất cái năm xưa, nhân loạn mà tìm đến báo thù.

Đại nương vội hỏi nguyên do, ta mặt mày sa sầm kể lại ân oán giữa ta và chúng.

“Bọn chúng là nhắm vào con mà đến.”

Vừa nói xong, cửa nhà liền bị đạp tung ra.

“Con nhãi kia, cút ra đây! Hôm nay gia gia đến tính sổ với ngươi!”

Thạch Đầu chỉ tay xuống hầm, ra hiệu bảo ta trốn. Ta lắc đầu, nếu bọn chúng không tìm được ta, nhất định sẽ trút giận lên đại nương.

Ta lấy từ hòm thuốc ra một lọ thuốc, rút thêm vài cây kim bạc, siết chặt trong tay.

Đang định bước ra, một bóng người đã nhanh hơn ta.

Đại nương cầm con dao mổ heo, xông thẳng ra ngoài, lớn tiếng quát:

“Đám tiểu tử thối từ đâu tới, đã đến nhà lão nương, thì đừng mong sống mà đi!”

Đại nương hét lớn một tiếng, vung dao chém xuống tên cầm đầu đám vô lại. Dao bà quá nhanh, cánh tay tên đó lập tức bị chém lìa.

Mọi việc xảy ra quá chóng vánh, tất cả đều ngẩn ra.

Ngay cả đại nương cũng sững người một thoáng, bởi giết người và giết heo dù sao vẫn là hai cảm giác khác nhau.

Ta bước ra, nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của bà, sau đó nhanh chóng tiến tới phía sau tên đang ôm vai gào thét, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.

Một cây kim bạc dài cắm thẳng vào đầu hắn.

Đại nương giết heo, còn ta đã từng học cách xuống tay trên thân người cùng sư phụ mù của mình.

Hắn chết ngay tại chỗ, ngã gục xuống đất, thân thể cứng đờ.

“Ngươi… các ngươi dám giết người!” Đám vô lại sợ hãi, hét lớn.

Chúng vốn chỉ định học theo những tên vô lại trong thành, nhân loạn đi cướp bóc, trả thù.

Chúng nghĩ lắm nhất là dọa được ta, thậm chí làm nhục ta để trút giận, nhưng không ngờ lại mất mạng.

“Chúng ta giết heo mà thôi,” ta nhếch miệng cười lạnh lùng, nhìn thẳng vào chúng, giọng nói u ám.
“Một lát nữa, Thạch Đầu ca sẽ giúp ta mổ phanh con heo này. Hôm nay nhất định bán được giá tốt!”

Hãy tưởng tượng, một cô bé mười ba, mười bốn tuổi, buộc dây đỏ trên tóc, đi giày vải đỏ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người khác, cười như vậy… Quả thực khiến người ta rùng mình.

Đến cả Thạch Đầu cũng không dám nhìn thẳng vào ta, chỉ cứng đờ gật đầu:

“Đúng đúng… giết heo… giết heo…”

Đám vô lại sợ đến vỡ mật, chạy nhanh hơn thỏ.

Trước cửa nhà ta đã đông nghịt người. Ai nấy nhìn thi thể trên đất, đều im lặng.

Đại nương ta đôi chân bủn rủn, ta vội đỡ lấy bà, rồi quay sang nói với mọi người:

“Xin mọi người giúp mang thi thể này đi chôn. Để ở đây thật không may mắn.”

Mọi người có phần e dè, nhưng Trương thợ rèn liền xắn tay áo:

“Sợ cái gì? Sợ người chết à? Giờ là lúc nào rồi, không phải chúng chết thì là chúng ta chết!”

Ông nhớ lại cảnh thê tử mình mất ngay trước mắt, mà bản thân chẳng thể bảo vệ, ánh mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.

“Đúng! Không sợ! Không phải chúng chết thì là chúng ta chết! Sợ gì!”

Mọi người bắt đầu cùng nhau nâng thi thể, đào một cái hố chôn xuống.

Chuyện này không nhỏ, nhanh chóng lan khắp trấn.

Người ta đồn rằng nữ đồ tể ở chợ rau thừa dịp loạn lạc đã giết người, đem làm thịt heo bán.

Ai nấy đều nghĩ đại nương ta là kẻ hung hãn, coi người như heo mà giết, nhưng không biết rằng, người thực sự hạ thủ lại là tiểu cô nương như ta.

Từ đó, chẳng ai dám lại gần chợ, nhất là đám vô lại, lưu manh.

Những người tò mò đến dò hỏi, người trong chợ đều thống nhất gật đầu thừa nhận lời đồn.

Có người khuyên dân chợ nên nhanh chóng rời đi tìm chỗ khác ở, nhưng ai nấy đều lắc đầu:
“Không đi, không đi đâu hết.”

Ta nhân cơ hội, đưa sư phụ từ khu Tây trấn về ở ngay trong chợ. Lúc này, tiếng xấu lại trở thành lá chắn bảo vệ chúng ta.

Đại nương tinh thần sa sút, đêm đến không còn tiếng ngáy, nằm lăn qua lộn lại khó ngủ.

Ta vỗ nhẹ vào lưng bà, từng cái một, giống như bà đã từng làm khi ta gặp ác mộng hồi nhỏ.

Bà ngượng ngùng:

“Ta không phải sợ đâu, chỉ là máu người khác máu heo, mùi tanh khiến ta chóng mặt thôi.”

“Mai con sẽ bốc cho người một thang thuốc, uống xong sẽ không chóng mặt nữa.”

“Được, được.”

“Ngủ đi thôi, ngủ ít không tốt cho sức khỏe.”

“Ừm.”

Không biết từ bao giờ, bà bắt đầu nghe lời ta như vậy.

12

So với chợ rau, trong thành đã là cảnh tượng than khóc khắp nơi.

Thành vương quả nhiên thất tín, lừa dân bằng chiêu bài thân dân, nhưng lại cho binh lính vào nhà dân, cướp bóc của cải, lương thực.

Hắn đang muốn dựa vào tài vật của dân để khôi phục binh mã.

“Đám người này đúng là đáng chết!” Trương thợ rèn tức giận mắng:

“Chúng vào nhà dân, không chỉ cướp đồ, còn đánh người. Gặp phải phụ nữ thì chúng còn…”

Chúng chẳng khác nào một bầy cướp.

“Nghe nói cả nhà huyện úy – kẻ mở cổng cho chúng – cũng bị cướp. Huyện úy phu nhân còn bị bắt làm thiếp cho Thành vương.”

“Đáng đời! Đúng là báo ứng!”

Những lời tức giận lẫn sợ hãi vang lên khắp nơi, nhưng ai nấy đều ôm một tia hy vọng rằng chợ rau nằm ở rìa trấn, sẽ không bị bọn súc sinh để mắt tới.

Nào ngờ, vào một buổi sáng yên bình, tai họa ập đến.
Có kẻ dẫn ba tên lính cầm dao tới.

Người đó chính là phu nhân nhà họ Lâm!

Bà ta trốn đông trốn tây trong trấn, nhưng cuối cùng vẫn bị ba tên lính phát hiện. Tuy bà ta đã có tuổi, nhưng dung mạo vẫn còn vài phần hấp dẫn.

Ba tên súc sinh ấy nổi lòng tà, định cưỡng bức bà.

Trong cơn sợ hãi tột độ, bà cuống quýt nói rằng mình biết một tiểu cô nương xinh đẹp như tiên giáng trần:

“Quán thịt nhà họ Tưởng ở ngay phía trước! Cô nương nhà họ không chỉ đẹp, mà nhà còn có của, chắc chắn cất giấu không ít lương thực!”

Lão Trương bán kẹo đường đứng ở đầu chợ nghe được, sợ đến mức run rẩy, vứt luôn cả gánh kẹo mà chạy thẳng về phía nhà ta.

Ban đầu, ba tên lính chẳng để lão vào mắt, tưởng rằng lão già kia sợ hãi mà bỏ chạy.

“Bắt lão lại! Lão định chạy về nhà họ Tưởng báo tin đấy!”
Phu nhân họ Lâm lập tức hét lớn.

Một tên lính nghe vậy, liền lao lên, đá lão Trương ngã nhào xuống đất.
Lão cắn răng chịu đau, ngẩng đầu lên hét lớn:
“Chạy đi, hài tử, chạy mau!”

Tên lính khác rút đao, mắng chửi rồi chém thẳng xuống đầu lão.
“Ông ơi!” Yên Nhi từ trong nhà lao ra, chắn trước lão Trương.

Cha mẹ mất sớm, Yên Nhi sống nương tựa vào ông nội. Lúc này, dù toàn thân run rẩy, nước mắt giàn giụa, nhưng con bé không hề rời khỏi ông nửa bước.

“Ồ, cô bé này cũng không tệ nhỉ!”

Ba tên lính nhìn thấy Yên Nhi, ánh mắt lóe lên sự dâm đãng, lập tức bước tới định kéo con bé đi.

Cả chợ nghe thấy động tĩnh, ta siết chặt nắm tay, xoay người đi lấy kim bạc. Nhưng khi quay lại, đã bị đại nương đẩy vào nhà, khóa chặt cửa.

“Chúng không phải lưu manh, chúng là quan binh. Ta và con không giết được. Con ra ngoài chỉ là nộp mạng thôi!”

Đại nương cắn chặt răng, đôi mắt đỏ hoe.

Nhưng bà lại cầm dao mổ heo, xông ra ngoài.

Chưa kịp đi xa, tay áo bà bị một bàn tay trắng trẻo níu lại.

Đó là Thôi Đào Hoa.

Nàng ngăn đại nương lại, sau đó uốn éo bước từng bước về phía ba tên lính.

Ba tên lính thấy trong cái chợ nhỏ này lại có một người đàn bà đẹp quyến rũ như thế, mắt sáng rực, không dời nổi.

“Ba vị gia, để thiếp hầu hạ các ngài nhé. Tha cho con bé kia đi, nó có gì hay ho đâu.”
Thôi Đào Hoa ném ánh mắt đưa tình.

“Được, được! Chỉ cần ngươi phục vụ tốt ba huynh đệ ta, thì tha cho con bé kia!”
Tên lính cười dâm đãng, ôm lấy eo Thôi Đào Hoa, kéo nàng ra phía sau gốc cây.

Thôi Đào Hoa quay lại ra hiệu cho Yên Nhi đang sững sờ, mắng lớn:

“Còn không mau về nhà đi!”

Nhìn bóng nàng khuất dần, mọi người im lặng, có vài phụ nữ cúi đầu khóc nấc.

Ban đầu là tiếng cười đùa uyển chuyển của Thôi Đào Hoa, dần dần là những tiếng van xin đau đớn, rồi nàng chuyển sang chửi rủa, cuối cùng là tiếng hét thảm thiết.

Cả chợ run rẩy, mặt ai cũng tái nhợt.

“Ta phải giết ba tên súc sinh này!” Đại nương không chịu được nữa, vung dao xông tới.

“Đừng mà, Tưởng đại tẩu, đó là quan binh đấy!”

“Chúng ta không dám động vào đâu…” có người can ngăn.

“Nhưng nếu không giết bọn chúng, chúng cũng không tha cho chúng ta.” Một giọng nói tuyệt vọng cất lên.

Đúng vậy, ác quỷ đã vào làng, sao có thể chỉ làm hại một người rồi dừng lại?

Đại nương giết ba tên lính.

Khi bà cõng Thôi Đào Hoa từ sau gốc cây bước ra, cả hai như vừa từ trong vũng máu bò ra.

Phu nhân họ Lâm sợ đến mức chạy mất hút.