17
Một tháng sau.
Tin dữ truyền về, Lăng Chí Viễn đã tử trận ở Vĩnh Châu, chết giữa loạn quân, thi thể chỉ có thể ghép lại một cách miễn cưỡng.
Diệp thị nhìn chiếc quan tài được đưa về, quá đau lòng mà ngã quỵ, ba ngày sau cũng qua đời theo.
Ta đưa khăn tay đã bôi gừng cho Thúy Liễu, rồi tự mình cầm một chiếc khác, quỳ trước hai cỗ quan tài khóc thương.
Trong lòng ta lại có chút ngạc nhiên.
Kiếp trước vào thời điểm này, Lâm Hi Nguyệt đã mang thai, Diệp thị vì vui mừng mà uống thêm vài ly rượu, lại trúng gió, bị cảm lạnh và qua đời đột ngột.
Thời gian trùng khớp, nhưng cách chết lại khác.
Có lẽ là do sự thay đổi của các sự việc cụ thể.
…
Thái giám trong cung đến truyền chỉ, trong phủ Tướng quân rộng lớn, chỉ có Thúy Liễu với cái bụng bầu ra nhận chỉ.
Hoàng đế cảm kích vì Lăng Chí Viễn hy sinh vì nước, phủ Tướng quân mất liền ba người, thật không dễ dàng. Vì thế đặc biệt ban chỉ phong Thúy Liễu làm phu nhân có tước, nếu trong bụng là con gái sẽ được thưởng nghìn lượng vàng, nếu là con trai sẽ được phong tước, bảo đảm dòng dõi nhà họ Lăng không bị gián đoạn.
Ta và Thúy Liễu vừa khóc vừa tạ ơn, vui mừng khôn xiết.
Sau tang lễ, bọn ta chuyển vào chính viện của phủ Tướng quân, từ trên xuống dưới đều gọi Thúy Liễu một tiếng phu nhân. Thúy Liễu nắm tay ta, nhận ta làm muội muội, cả phủ Tướng quân đều phải gọi ta là tiểu thư.
Vào tháng hai, khi cây cỏ đâm chồi nảy lộc, Thúy Liễu sinh con vào một đêm khuya.
Nàng gào thét đau đớn bên trong, ta quỳ bên ngoài, cầu nguyện với tất cả thần Phật trên trời. Nỗi khổ này, Thúy Liễu đang chịu thay ta.
Không biết đã bao lâu, tiếng khóc trong trẻo của đứa trẻ vang lên trong đêm.
Là một bé trai khỏe mạnh, Thúy Liễu có phần chán ghét không muốn bế.
“Lại là một tên nam nhân hôi hám.”
Ta cười, bế đứa bé lên và để mặt bé áp sát vào mặt nàng.
Ngày tháng tươi đẹp của ba chúng ta bắt đầu từ đây. Quyền thế, phú quý, bình an, hạnh phúc, lại còn có một đứa trẻ đáng yêu.
Trong ngôi nhà lớn đầy hoa văn chạm trổ này, từ nay về sau, Họa Mi sẽ mãi bên Thúy Liễu.
(Hoàn)