Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TRÈO CAO Chương 6 TRÈO CAO

Chương 6 TRÈO CAO

1:54 sáng – 13/08/2024

15
Khi mấy mụ già tiến đến định trói ta, Thúy Liễu bám chặt lấy ta không chịu buông tay. Mấy mụ già sợ làm tổn thương nàng, không dám kéo mạnh. Lăng Chí Viễn đứng bên cạnh khuyên nhủ.

“Thúy Liễu, ngươi làm gì vậy? Sau này ngươi muốn bao nhiêu người hầu hạ cũng được, đứa bé trong bụng ngươi rất quý giá, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi, mau buông tay ra.”

Thúy Liễu bất ngờ rút chiếc trâm cài trên đầu ra, mũi nhọn của chiếc trâm chĩa thẳng vào cổ, máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.

“Tướng quân, lão phu nhân, nếu Họa Mi chết, ta cũng không muốn sống nữa.”

Lăng Chí Viễn hoảng sợ, liếc nhìn Diệp thị, rồi gật đầu đồng ý.

Trong căn phòng lộng lẫy, ta lấy vải bông nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên cổ Thúy Liễu. Mũi ta cay xè, nước mắt cứ thế chảy xuống.

“Ngươi làm vậy để làm gì, bình thường chúng ta hay đấu đá nhau, giờ lại đột nhiên tình thâm như tỷ muội, họ chắc chắn sẽ nghi ngờ. Ta chết đi, ngươi mới có thể tìm được con đường phú quý mà.”

Thúy Liễu lắc đầu.

“Ta từ nhỏ đã bị bán đi, thân phận như bèo trôi, vào phủ Tướng quân không phải do ta lựa chọn, vốn chỉ định sống qua ngày, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây. Ta làm tất cả điều này là để ngươi có thể sống tốt. Ngươi chết rồi, ta sống còn có ý nghĩa gì.”

Ta hỏi điều mà trong lòng đã nghi ngờ từ lâu.

“Thúy Liễu, tại sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”

Thúy Liễu không nói gì, chỉ nắm chặt tay ta, rồi kéo tay áo ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve vết bớt đỏ dưới dây đeo tay.

Khi ta khoảng năm sáu tuổi, ta bị bọn buôn người bắt cóc, bị nhốt cùng một đám trẻ lớn nhỏ trong một căn nhà tồi tàn. 

Lúc đó, Thúy Liễu chín tuổi, cũng ở trong số đó.

Nàng bị sốt cao, nằm một mình ở góc phòng, toàn thân nóng như lửa, miệng cứ gọi nước. Bọn buôn người mỗi ngày chỉ cho chúng ta một vò nước, ai có sức thì giành lấy.

Ta còn nhỏ, dù cố gắng hết sức cũng chỉ giành được một ngụm nước. Bản thân cũng khát khô, nhưng ta nhịn không nuốt xuống, chỉ ngậm trong miệng rồi đút cho tỷ tỷ ốm yếu ấy. Thỉnh thoảng ta còn bắt chước mẹ, nhẹ nhàng chạm vào trán nàng.

Vết bớt đỏ trên cổ tay ta thỉnh thoảng lại lướt qua trước mắt Thúy Liễu khi nàng mơ màng nửa tỉnh nửa mê.

Sau đó, bệnh của Thúy Liễu ngày càng nặng, ta chọn đúng lúc người đưa nước đến, cắn hắn một cái, bị đánh một trận đòn, mới cầu xin họ đến xem Thúy Liễu.

Vì Thúy Liễu có dung mạo đẹp, nên bọn buôn người mới ban cho một thang thuốc, nàng mạng lớn, nên đã khỏi bệnh.

Từ đó, nàng giữ ta bên cạnh và bảo vệ ta, cho đến khi chúng ta bị bán đi riêng lẻ.

Lúc đó ta còn quá nhỏ, không nhớ rõ sự việc, những chi tiết trên khuôn mặt cũng mờ nhạt, chỉ dựa vào miêu tả của Thúy Liễu mới nhớ ra được vài mảnh ký ức mơ hồ.

Nhưng Thúy Liễu lúc ấy đã đủ lớn để nhớ mọi thứ, và sau khi vào phủ Tướng quân, nàng đã nhận ra ta nhờ những nét đặc trưng và vết bớt trên cổ tay.

Nàng quyết tâm bảo vệ ta khỏi sự hãm hại của Lâm Hi Nguyệt.

Ta lao vào lòng Thúy Liễu, khóc nức nở.

Ngày xưa bảo vệ ta, đến giờ nàng vẫn ghi nhớ cả đời. Khi nhận ra Lâm Hi Nguyệt miệng Phật tâm rắn, nàng đã dùng cách của mình để bảo vệ ta, mong rằng Lâm Hi Nguyệt sẽ nhắm vào nàng mà tha cho ta.

Kiếp trước, nàng thậm chí đã đỡ cho ta một nhát kiếm, hy sinh mạng sống.

Thúy Liễu ngốc nghếch của ta.

16
Ta và Thúy Liễu đến viện nhỏ lạnh lẽo và nghèo nàn để thăm Lâm Hi Nguyệt, người đang bị giam giữ ở đó.

Nàng ta toàn thân rách nát, mùi hôi thối bốc lên, nằm thoi thóp trên mặt đất, không còn chút dáng vẻ cao quý ngày nào.

Diệp thị đã cắt đứt lương thực của nàng, mỗi ngày chỉ cho một bát nước, định để nàng chết đói dần ở đây.

“Ngươi và lũ hèn mọn này, đúng là nô tỳ đê tiện!”

Ta lấy từ túi ra một miếng điểm tâm thơm phức, đưa trước mặt Lâm Hi Nguyệt.

Lâm Hi Nguyệt lập tức quên đi những lời chửi rủa, đôi mắt nàng dán chặt vào miếng điểm tâm, gò má khô gầy liên tục động đậy.

Ta ngay trước mặt nàng, đút miếng điểm tâm vào miệng Thúy Liễu.

“Thúy Liễu tỷ tỷ, ăn thêm đi, giờ tỷ đã có thai, một người ăn là hai người được bổ dưỡng.”

Đôi mắt Lâm Hi Nguyệt mở to đột ngột, giọng nói cũng thay đổi.

“Tỷ tỷ? Có thai?”

Ta gật đầu.

“Thúy Liễu đang mang thai đứa con duy nhất của Tướng quân, đã được nâng lên làm tỷ tỷ rồi. À, còn quên không nói với ngươi, chúng ta, từ ngày Thúy Liễu vào phủ, đã là tỷ muội tốt rồi.”

Đôi mắt Lâm Hi Nguyệt đỏ rực, lồng ngực phập phồng liên tục.

“Tiện tỳ, ngươi dám lừa ta!”

“Không ngờ đúng không, ngươi lại bại trong tay của một nô tỳ mà ngươi luôn coi thường. Phu nhân à, ngươi cứ từ từ chờ chết ở đây đi.”

Ta đỡ Thúy Liễu, quay người định rời đi, Lâm Hi Nguyệt bỗng cất tiếng cười điên cuồng.

“Ha ha ha, các ngươi đúng là đồ ngu ngốc, các ngươi nghĩ sinh ra đứa con là có thể trở thành chủ nhân của phủ Tướng quân sao? Ngày sinh của đứa bé cũng chính là ngày chết của các ngươi!”

Thúy Liễu đi đến cửa, dặn dò mụ già canh giữ.

“Thấy nàng còn khỏe thế, nước cũng không cần cho nữa.”

Hai ngày sau, phu nhân Lâm thị của phủ Tướng quân đột ngột qua đời. Thi thể bị cuốn trong một tấm chiếu, rồi bị ném ra bãi tha ma.

Khi tin tức truyền đến, Thúy Liễu đang thêu một đôi giày hổ đầu.

“Nàng ta tự chuốc lấy họa mà thôi.”

Nàng lại thở dài.

“Chỉ là, những lời nàng ta nói cũng không hoàn toàn sai. Chúng ta đã dính líu quá sâu vào chuyện này, ngày đó họ đồng ý giữ lại ngươi cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi. Khi đứa trẻ chào đời, e rằng họ sẽ không giữ mạng sống của chúng ta nữa. Đúng rồi, trong bức thư ngươi để lại cho ta viết những gì, cũng không cho ta xem.”

Ta mỉm cười, bóc một quả nho rồi đút vào miệng nàng.

“Tất nhiên là sách lược đối phó.”


Trong kinh thành bỗng lan truyền một tin đồn bí mật.

Đại tướng quân Lăng Chí Viễn bị thê thiếp trong nhà hạ dược, vì phóng túng quá độ mà mất đi khả năng làm nam nhân thực thụ.

Khắp nơi, Lăng Chí Viễn đều bị người ta nhìn với ánh mắt đầy ẩn ý và nụ cười chế giễu.

Quan văn thì cố tình mời hắn đến kỹ viện giải khuây, cố ý đẩy những cô gái lẳng lơ, quyến rũ nhất vào lòng hắn, để rồi cười vang khi thấy hắn né tránh như tránh rắn rết.

Các cô nương được dặn dò trước, cố ý chạm vào hạ thân của hắn, khiến Lăng Chí Viễn tức giận đến mức đá một nữ tử bị thương, hành động này càng củng cố thêm cho lời đồn đại đó.

Các võ tướng thì trực tiếp hơn, từ xa đã lớn tiếng hét về phía hắn.

“Lão Lăng, nghe nói ngươi không làm được nữa hả? Thành thái giám rồi sao? Mau đi cùng ta hưởng lạc, đập tan mấy lời đồn nhảm này!”

Lăng Chí Viễn chỉ có thể chạy trốn trong sự nhục nhã.

Trên đường phố kinh thành, trẻ con và ăn mày cũng hát một bài đồng dao. 

“Đại tướng quân, thái giám giả. Nam tử thật lại là kẻ giả.”

Thúy Liễu với cái bụng đã nhô lên, đang bôi thuốc lên môi nứt nẻ của hắn.

“Trong phủ Tướng quân, người nhiều miệng lắm, chắc chắn có kẻ đáng chết nào đó đã để lộ tin tức rồi. Hay là ngài thử xem có thể rời kinh một thời gian không, tránh phải nghe những lời đàm tiếu hàng ngày không hay đấy. Đợi khi mọi chuyện lắng xuống, con của chúng ta chào đời, những lời đồn sẽ tự nhiên tan biến.”

Lăng Chí Viễn miệng thì nói nữ nhân biết gì, nhưng trong lòng lại có phần động tâm.

Vài ngày sau, nghe tin giặc cướp ở Vĩnh Châu nổi loạn, đại tướng quân Lăng Chí Viễn tự nguyện xin đi dẹp loạn. Nhìn bóng lưng hắn cưỡi ngựa đi xa, ta khẽ cười.

Kiếp trước, sau khi ta chết, hồn phách không tan, lang thang khắp nơi.

Cuộc nổi loạn ở Vĩnh Châu này do chủ soái khinh địch mà rơi vào bẫy của kẻ thù, từ tướng đến binh không ai sống sót. Kiếp trước Lăng Chí Viễn không đi, kiếp này, hắn nhất định phải đi.

Dù sao, những phần thưởng mà hắn đã ban cho Thúy Liễu, ta đều đem thưởng lại cho những đứa trẻ ăn mày hát đồng dao.