Ta có ý tốt vào cung thăm hoàng hậu, vị đích tỷ đang bệnh nặng, nhưng lại bị nàng ta sắp đặt để ta cùng hoàng đế – phu quân của tỷ – chung chăn gối.
Tỷ tỷ ngăn hoàng đế khi thấy hắn định giết ta, rơi lệ nói rằng ta đã thầm mến hắn từ lâu, cầu xin hoàng đế sau khi nàng ta qua đời lập ta làm hoàng hậu.
Ta lòng đầy hổ thẹn, vì con trai của nàng ta mà sắp đặt trọn nửa đời, nhưng vào ngày đứa con nuôi đăng cơ, nó lại ban cho ta hình phạt tróc xương.
Tuyết lớn bay lả tả, nó từng bước giẫm nát xương vụn của ta, cười nhạo: “Ngươi chẳng qua chỉ là tấm khiên cho ta, ngươi thật nghĩ thân phận thấp hèn của mình có thể làm thái hậu sao?”
Khi ta mở mắt lần nữa, thấy ánh mắt né tránh của tỷ tỷ, đưa đến trước mặt ta một ly rượu có dược.
Tỷ tỷ đã dự liệu ta hiểu chuyện và ngoan ngoãn, có thể giúp con của tỷ đường hoàng lên ngôi cửu ngũ.
Nhưng lần này, ta hất đổ chén rượu.
Tỷ tỷ thì sao? Lần này, ta nhất định phải sống vì bản thân mình!