06
Cuối cùng, nàng ta tái mặt, ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu không ngừng.
“Ngươi nói đúng, nếu không có ai chỉ dẫn, làm sao ngươi có thể đoán được ý định của ta.”
Kiếp trước làm hoàng hậu suốt hai mươi năm, ta hiểu rõ căn bệnh chung của tất cả mọi người trong cung này.
Chỉ cần không có chuyện gì, họ cũng có thể suy ra được điều bất thường.
Ta từ tốn ngồi xuống chiếc ghế đối diện hoàng hậu, nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn nàng ta, che giấu nụ cười nơi khóe môi.
“Hôm trước khi vào cung, phụ thân có gọi muội đến nói chuyện, nhắc nhở rằng Vệ gia hiện giờ là cái gai trong mắt nhiều đại thần, nếu tỷ muội cùng hầu một phu quân, e là sẽ bị nghi kỵ lấy lòng bề trên.”
“Ngoài ra, tỷ tỷ thực sự cho rằng, hoàng thượng không biết ý định của người sao?”
Khi nghe nhắc đến phụ thân, ánh mắt tỷ tỷ lóe lên chút bối rối.
Rõ ràng chuyện này là do nàng ta tự quyết định, chưa từng thông báo cho phụ thân ở phủ Tể tướng.
Nhưng khi nghe nhắc đến hoàng đế, nàng ta không thể chịu đựng được nữa, sắc mặt sa sầm, đập mạnh xuống bàn.
“Ngài ấy có được ngày hôm nay, chẳng phải là nhờ ta sao? Nay quyền vị đã vững vàng, chẳng lẽ không còn muốn được như phu thê ngày trước nữa…”
Cơn giận chỉ vừa dâng lên được một nửa thì nàng ta phải kìm lại.
Bởi vì ta đã ngắt lời nàng ta, nhìn thẳng vào mắt nàng ta nghiêm túc.
“Tỷ tỷ, bệnh của tỷ là đột ngột phát sinh, hay là căn bệnh từ trước đây?”
Ý tứ của ta rất rõ ràng.
Tỷ tỷ ngạc nhiên đến mức chết lặng.
Ta gật đầu khẳng định, nắm lấy tay nàng ta.
“Đúng vậy, đúng như tỷ nghĩ.”
Ta cố ý gieo vào lòng nàng ta hạt giống nghi ngờ này.
Kiếp trước ta đã nhẫn nhịn vì nàng ta, dốc lòng vì nàng ta trong hàng chục năm. Kiếp trước là nàng ta tính kế ta trước, vậy kiếp này, để ta trả lại cho nàng ta tương xứng.
Nghe xong lời ta, nàng ta run rẩy gọi tên hoàng đế, búi tóc rối bời rủ xuống, trông không khác gì những người phụ nữ điên bị phu quân bỏ rơi.
“Ngài ấy sao dám làm vậy với ta? Ngài ấy vì sao lại hại ta?!”
Ta đưa ngón tay đặt lên môi, ra hiệu cho tỷ nói nhỏ lại.
“Đương nhiên là vì ngài ấy đã chọn xong kế hậu rồi.”
07
Ta đặt chén trà xuống, nhìn tỷ tỷ với chút buồn bã, tay nhẹ nhàng vuốt qua má rồi đến cổ của nàng ta.
Tỷ tỷ sụp đổ, gạt tay ta ra, điên cuồng đập vỡ toàn bộ đồ sứ trong phòng.
Nhưng dưới ánh mắt bình thản của ta, nàng ta dần dần bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, bên ngoài điện vang lên giọng nói mềm mại của trẻ con.
“Mẫu hậu, người làm sao vậy?”
Ta ngẩng đầu nhìn ra, thấy một đứa trẻ với dáng vẻ giống hoàng đế đến tám phần, trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng, dường như nghe thấy động tĩnh nên vội chạy đến.
Đó là thái tử Lý Hồng.
Tỷ tỷ vẫn muốn giữ thể diện trước mặt con, lập tức dừng hành động, cố gắng bước tới định ôm Lý Hồng vào lòng.
Nhưng Lý Hồng bị cảnh tượng vừa rồi làm cho hoảng sợ, liền thoát khỏi vòng tay của tỷ tỷ và lùi lại vài bước.
Sắc mặt tỷ tỷ lộ vẻ đau lòng, “Mẫu hậu không cẩn thận làm vỡ đồ, Hồng nhi về ngủ đi con.”
Lý Hồng nhìn tỷ tỷ với vẻ đề phòng, liếc mắt vào trong điện, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ta khẽ mỉm cười.
Tính cách nó giống hoàng đế vô cùng, vẻ ngoài như nhút nhát yếu đuối nhưng thực chất lại rất ích kỷ và nhỏ nhen.
Kiếp trước khi cần ta, nó gọi ta là mẫu hậu, khi không cần nữa thì ban cho ta hình phạt lóc xương.
Lúc này đây, nó cũng chưa hẳn sợ tỷ tỷ, chỉ là chưa biết tình hình nên thận trọng lùi lại để bảo vệ mình.
Nhưng tỷ tỷ lại không hiểu bản chất thực sự của đứa trẻ này.
Sau khi Lý Hồng đi khỏi, ta từ từ bước đến gần tỷ tỷ, ôm lấy nàng ta như thể an ủi, rồi như một ác quỷ thì thầm bên tai.
“Nhìn xem, ngay cả con của tỷ cũng không muốn nói chuyện tử tế với tỷ. Trong lòng nó, tỷ sắp không còn là mẫu hậu của nó nữa rồi.”
“A Song biết tỷ tỷ luôn lo lắng cho hoàng thượng và Hồng nhi, nhưng tỷ còn sống mà họ đã dám phớt lờ tỷ như vậy.”
“Giả như tỷ qua đời, mọi thứ sẽ thuộc về người khác. Tỷ không muốn biết người đó là ai sao?”
Tỷ tỷ trong vòng tay ta run rẩy không ngừng, ta cúi xuống nhìn nàng ta, môi khẽ nhếch lên.
“Tỷ tỷ, trong hoàng cung này, người duy nhất tỷ có thể tin cậy là muội, muội đến đây để giúp tỷ.”
08
Kiếp trước, cách mà tỷ tỷ dạy dỗ ta không khác gì huấn luyện một con chó.
Một cái bạt tai, rồi một viên kẹo.
Âm thầm loại bỏ những người thân thiết xung quanh ta, như di nương của ta, hay tỳ nữ thân thiết như tỷ muội.
Trong sự cô đơn, lạc lõng, chỉ có nàng ta ở nơi cao vời vợi, dịu dàng vươn tay về phía ta.
Ai có thể từ chối ánh sáng ấy chứ?
Vì thế, ta đã trở thành kẻ trung thành nhất của nàng ta.
Nhưng giờ ta đã sống lại, hiểu rõ nàng ta chỉ lợi dụng ta. Ta chẳng qua chỉ là con rối để nàng ta đạt được mục đích ích kỷ của mình.
Một con rối bị ức hiếp cũng sẽ nổi dậy.
Tỷ tỷ, tỷ đã sẵn sàng chưa?
—-
Sau cuộc cãi vã với hoàng đế, sức khỏe của tỷ tỷ dường như càng kém đi.
Ta lén hỏi thái y đến khám bệnh cho nàng ta, ông chỉ lắc đầu, hứa rằng sẽ dốc hết sức chữa trị.
Nhưng ta biết, dựa theo thời gian kiếp trước, thêm nửa năm nữa, tỷ tỷ sẽ qua đời.
Ngày hôm sau, tỷ tỷ triệu ta đến, cho lui toàn bộ cung nữ và hoạn quan.
Sau đó, cắn môi hỏi ta: “Hôm ấy, muội nói hoàng thượng đã có người trong lòng rồi?”
Trên mặt ta lộ vẻ đã hiểu rõ, nghiêm túc đáp: “Tỷ tỷ không biết sao? Đó chính là cháu gái của thái hậu, Tiêu Anh.”
Đôi đũa trên tay tỷ rơi xuống bàn, nhưng nàng ta không buồn nhặt lên. Tỷ lẩm bẩm: “Quả nhiên là nàng ta, ta đã sớm biết sẽ là nàng ta.”
Ta an ủi nắm lấy tay tỷ: “Tỷ tỷ sức khỏe không tốt, ngày thường cũng không đi lại nhiều, nên không biết những chuyện này cũng là dễ hiểu.”
“Nhưng Tiêu Anh là cháu gái thái hậu, từ lâu đã được triệu vào cung hầu hạ thái hậu, ta nghe nói nàng ta rất thích dạo chơi trong Ngự Hoa viên, hơn nữa…”
Tỷ tỷ mở to mắt, nghiến răng hỏi: “Hơn nữa cái gì?!”
Ta làm ra vẻ lưỡng lự, cúi mắt nhìn món ăn trên bàn như đang đắn đo có nên nói ra hay không.
Tỷ tỷ giục mấy lần, ta mới mở miệng: “Hơn nữa, nàng ta rất thích mặc y phục màu đỏ thẫm, hoàng thượng còn đặc biệt cho phép nàng ta mặc như vậy.”
Tỷ tỷ bỗng dưng ho khan dữ dội, khi bỏ khăn xuống, trên đó đã loang lổ vết máu.
Trong cung, người duy nhất có thể mặc màu đỏ thẫm là hoàng hậu.