09
Tỷ tỷ liền sai vài cung nữ đi dò hỏi chuyện của Tiêu Anh với hoàng đế.
Khi nghe rằng họ gần như gặp nhau mỗi ngày, nàng ra như bị sét đánh, run rẩy không ngừng.
“A Song, muội nói xem, ta còn chưa chết, sao ngài ấy lại đối xử với ta như vậy? Ta phải làm thế nào đây?”
Trong lòng ta cười lạnh.
Tỷ tỷ ngoài miệng hỏi ý kiến ta, nhưng ánh mắt lại tràn ngập thù hận, như thể chỉ muốn lột da rút xương Tiêu Anh.
“Tỷ tỷ hiện vẫn là hoàng hậu, sao lại phải sợ người đàn bà ấy? Vệ gia chúng ta từng giúp đỡ hoàng thượng rất nhiều, ngài vẫn nhớ ân tình thuở xưa nên sẽ không trách phạt tỷ.”
Tỷ tỷ cười chua chát, “Vậy sau này họ có trút giận lên Hồng nhi không?”
Nàng ta vốn từ nhỏ luôn thuận buồm xuôi gió, nay những người xung quanh liên tiếp “phản bội”, đã khiến nàng ta bắt đầu hoài nghi bản thân.
Ta mỉm cười đáp, “Không đâu, đã có phụ thân và muội ở đây, tỷ và Hồng nhi sẽ không sao cả.”
“Tỷ tỷ cứ làm điều mình muốn, vậy là đủ rồi.”
Nàng ta từ từ bình tĩnh lại, kiên định gật đầu.
Ngày hôm sau, tỷ tỷ sai người mời nhiều quý nữ đến tổ chức tiệc thưởng hoa.
Trong buổi tiệc, ta lần đầu tiên gặp lại Tiêu Anh kể từ khi sống lại.
Kiếp trước, ta đã đấu với nàng suốt hai mươi năm.
Sau khi tỷ tỷ qua đời, Tiêu Anh, cháu gái thái hậu, tiến cung và trở thành Tiêu quý phi.
Tiêu gia thế lực rất lớn, đứng đầu các võ tướng, còn Tiêu Anh lớn lên trong phủ ấy, là con gái duy nhất của Tiêu tướng quân, được muôn vàn sủng ái.
Sau khi vào cung, nàng cũng rất được lòng hoàng đế.
Hắn chưa từng gặp ai quyến rũ và rực rỡ như nàng, quả thật Tiêu quý phi rất được sủng ái trong cung.
Thế nhưng, địa vị của nàng vẫn không bao giờ vượt qua được ta.
Mỗi khi Tiêu quý phi bóng gió nhắc đến ngôi hoàng hậu, hoàng đế lại buồn bã cúi đầu: “Nguyệt nhi là thê tử kết tóc của trẫm, nguyện vọng của nàng ấy, trẫm nhất định sẽ thực hiện.”
“A Anh, nếu chúng ta yêu nhau thật lòng, sao phải bận tâm đến những danh phận này chứ?”
Hắn lấy tỷ tỷ ra làm bình phong, nhưng Tiêu Anh không phải là một người phụ nữ bình thường, chỉ có hoàng đế trong lòng.
Tiêu Anh yêu hoàng đế, nhưng còn yêu quyền lực hơn.
Nàng không thể giận cá chém thớt lên tỷ tỷ, liền bày đủ trò để gây khó dễ cho ta.
Nếu đời này để hai người họ đụng độ sớm hơn, sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây?
10
Trong buổi tiệc thưởng hoa, Tiêu Anh đã bị vị hoàng hậu nổi danh hiền đức cố ý gây khó dễ.
Khi nàng lên chào hoàng hậu, do động tác không chuẩn, thái độ không đúng mực, bị hoàng hậu phạt quỳ một canh giờ.
Thoạt nhìn là hình phạt bình thường, nhưng đằng sau lại là cuộc đấu đá ngầm giữa văn thần và võ tướng.
Hoàng đế không tiện ra mặt bênh vực, liền trốn đi từ sớm.
Tiêu Anh trong lòng ngập tràn tức giận, khi đang đi cùng hoàng hậu ngắm hoa, vô tình đẩy hoàng hậu ngã xuống hồ nước.
Lúc này, hoàng đế không thể không xuất hiện.
Hắn vừa vào đã giáng cho Tiêu Anh một cái tát thật mạnh, giận dữ quát: “Ai cho ngươi gan làm hại hoàng hậu như vậy?”
Tiêu Anh tức giận đến đỏ cả mắt, nghẹn ngào nói: “Biểu ca, ta đã nói là không có, sao huynh tin nàng mà không tin ta?”
Tiêu Anh bỗng nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt khóa chặt vào ta đang đứng bên cạnh tỷ tỷ.
“Chẳng phải do ngươi làm sao? Khi ấy bên hồ chỉ có ba người chúng ta, không phải ta thì là ngươi!”
Tiêu Anh kiên quyết với suy nghĩ của mình, vẻ ngạo mạn thường ngày càng hiện rõ hơn bao giờ hết.
Ta khóc lóc kể lể với hoàng đế, “Thần nữ với tỷ tỷ luôn thân thiết, sao lại có thể hại tỷ ấy?”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói trẻ thơ, nhẹ nhàng.
“Phụ hoàng, nhi thần vừa rồi chơi trên giả sơn, nhìn thấy… là Tiêu cô cô đẩy mẫu hậu.”
Lời của Hồng nhi như sét đánh giữa trời quang, giáng thẳng vào lòng Tiêu Anh.
Hoàng đế cười lạnh trong cơn giận, “Giờ thì ngươi còn gì để nói? Hồng nhi là đứa trẻ ngây thơ, sao nó lại nói dối?”
“Đưa Tiêu Anh về Tiêu phủ, cấm túc một năm!”
Sau khi hoàng đế rời đi, ta ở lại cung Trường Xuân chăm sóc hoàng hậu.
Ta cho cung nữ thân cận, người thường bị tỷ tỷ ngược đãi, ra ngoài cung đưa một phong thư đến Tiêu phủ, từ viên gạch thứ mười ba bên trái của cửa sau, sẽ có người đến nhận.
Sau đó đến một quán nhỏ trong ngõ Tây, bỏ ra số tiền lớn thuê hai người tài giỏi đi giám sát nhất cử nhất động của Tiêu Anh.
Cung nữ ấy hiểu rằng tỷ tỷ không sống được bao lâu, nếu muốn tương lai có nơi nương tựa, tự nhiên phải chọn cho mình một chỗ dựa vững chắc.
Ta hứa nếu mọi việc thành công sẽ giúp nàng rời cung, nàng liền vui vẻ đồng ý.
Đợi đến khi tỷ tỷ tỉnh lại, mọi chuyện đã xong xuôi.
Nàng ta mở miệng muốn nói nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào, mắt lộ vẻ kinh hoàng, định nắm tay ta nhưng phát hiện cơ thể đã không còn cử động được.
Ban đầu, ta cúi đầu ra vẻ ngây ngô, đến khi ngẩng lên, nét vô tội trên mặt đã biến mất.
Ta nhìn tỷ tỷ trước mặt, mỉm cười.
“Tiêu Anh đã bị hoàng đế cấm túc một năm, tỷ sẽ không còn gặp lại nàng ta trước khi chết nữa.”
“Để muội nghĩ xem, tỷ muốn ra tay với Tiêu Anh, nhưng những thủ đoạn đó quá yếu ớt. Khi thấy tỷ ngã xuống nước, vị hoàng đế tốt của tỷ còn chẳng gấp gáp đến cung Trường Xuân.”
“Nghe nói biết tỷ sắp chết, ngài ấy mới đến mà đánh Tiêu Anh thật mạnh. Tỷ tỷ có hài lòng với việc muội làm thay tỷ không? Nếu muội không đẩy tỷ xuống nước, làm sao biết được lòng thật của hoàng thượng?”
Nàng ta nằm trên giường, thân thể vốn đã tiều tụy, nay sau lần ngã xuống nước lại càng gầy yếu thêm.
Trước đây tỷ tỷ trông ít nhất vẫn là người thanh cao, xinh đẹp, nay da thịt không bám nổi vào xương, chỉ còn thấy dáng vẻ gầy guộc đáng sợ.
Đôi mắt nàng ta liên tục đảo, không giấu nổi vẻ tức giận ngấm ngầm lan tỏa trong phòng.
Đáng tiếc, giờ mới nhận ra điều gì đó sai trái thì đã muộn rồi.
11
Khi tỷ tỷ lâm bệnh nặng, hoàng đế bắt đầu thường xuyên đến thăm.
Ta dặn thái y giữ mạng tỷ tỷ lâu thêm một chút, để đế hậu có thời gian ở bên nhau, giúp ta có thể bảo vệ mạng mình sau khi nàng ta qua đời.
Kiếp trước, hoàng hậu chết nhanh và nhẹ nhàng, quan trọng là ra đi rất đẹp. Nàng ta trở thành ánh trăng sáng không thể thay thế trong lòng hoàng đế.
Nhưng kiếp này, tỷ tỷ không thể đi lại, cũng không nói chuyện được, cơ thể gầy trơ xương, không thể chăm lo cho hoàng đế.
Trông nàng ta chỉ như một lão già gần đất xa trời, nằm bất động trên giường.
Đôi khi, hoàng đế đến thăm đúng lúc tỷ tỷ không kiểm soát được cơ thể, không gian tràn ngập mùi hôi thối.
Ta nhìn thấy trong mắt tỷ tỷ những giọt lệ đầy nhục nhã.
Hoàng đế đối với tỷ tỷ vẫn còn chút tình cảm, nhưng sau vài lần tránh gặp, nàng ta đã chịu không nổi.
Sau này, nàng ta còn biết sống ra sao?
Chuyện Tiêu Anh khiến hoàng hậu thành ra thế này cũng làm cuộc đấu tranh giữa các văn thần và võ tướng trở nên gay gắt.
Có lẽ vào ngày tỷ tỷ qua đời, các đại thần sẽ quỳ xuống cầu xin xử tử Tiêu Anh.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, sự việc lại có bước ngoặt.
Hôm ấy, thái tử đánh nhau với con cháu Tiêu gia, trong lúc hỗn loạn, nó vô tình nói ra rằng hôm đó nó không hề thấy Tiêu Anh đẩy hoàng hậu, mà là hoàng hậu bảo nó nói như vậy.
“Tiêu Anh thật đê tiện, dám thèm muốn ngôi vị của mẫu hậu, bà ta đáng phải chết!”
Khi mọi chuyện xảy ra, hoàng đế vừa kịp đến nơi.
Cơn giận của đế vương, có thể khiến máu chảy ngàn dặm.
Rất nhiều cung nữ và thị vệ có mặt lúc đó đều bị xử tử ngay lập tức.
Việc hoàng đế từng trừng phạt Tiêu Anh nghiêm khắc đến vậy giờ đây trở thành trò cười cho chính hắn.
Hắn chất vấn tỷ tỷ vì sao lại làm thế, nhưng tỷ tỷ chỉ rơi nước mắt, thậm chí không thể lắc đầu.
Hoàng đế hừ lạnh, quay người đi mà không ngoái lại.
“Tự làm tự chịu, trẫm sẽ lập tức viết chiếu thư phế hậu.”