10
mấy vị tướng lập tức quỳ xuống, không dám biện bạch một lời.
ta vội bước ra giải thích: 「vương gia, hà tất trách họ? là nô tài tự ý đòi đi. mạng của binh sĩ cũng là mạng người, nếu có thể, tất nhiên nên giảm thiểu thương vong. đổng tướng quân không sai, ta cũng không sai. nếu có thể tránh được tổn thất cho tướng sĩ, mạng nô tài đáng gì.」
nghe xong, trấn bắc vương cùng mấy vị tướng đều nhìn ta bằng ánh mắt kỳ quái.
ta trong lòng hơi chột dạ, thầm oán với hệ thống: 【bọn họ nhìn ta kiểu gì vậy?】
【thì cảm thấy ngươi anh dũng, chính nghĩa thôi.】
【ừm, có chút ngại ngùng. ta chẳng qua chỉ là dựa vào ngươi bảo vệ ta.】
【ngươi còn khiêm tốn nữa cơ.】
khi cửa thành mở, ta, lưu chính dân và trấn bắc vương cùng nhau vào cung.
do hơi muộn, đại điện đã đầy đủ văn võ bá quan cùng hoàng thượng.
chúng ta vội vàng tiến lên quỳ xuống, dâng tấu báo công.
ta nhìn thấy các đại thần trong triều ai nấy đều xộc xệch, lòng thầm oán với hệ thống: 【bọn họ chẳng lẽ đã đứng đây cả đêm sao?】
【không phải, nhưng ra khỏi cung liền bị tập trung quản thúc, sợ có người báo tin cho thái hậu.】
【ôi, thật đáng thương, tội nghiệp quá… chậc chậc chậc…】
ta còn chưa cảm thán xong, đã nghe hoàng thượng hỏi: 「ngươi vừa rồi đi đâu vậy?」
ta lập tức ngẩng đầu, cố thể hiện sự hiện diện của mình: 「nô tài ở đây.」
「ngươi…」 hoàng thượng nhìn ta hồi lâu, rốt cuộc trong cơn kinh ngạc cũng xác nhận người mặc nữ trang trước mặt chính là như ý công công.
【trước điện thất lễ, lần này ngươi tiêu đời rồi.】 tiếng hệ thống đầy trêu chọc vang lên trong đầu ta.
【trời ơi, ta quên mất chuyện này, mong hoàng thượng đừng phạt ta đánh gậy!】 ta hốt hoảng, vội vàng quỳ sụp xuống đất.
ta thành tâm thưa: 「bệ hạ, nô tài cải trang là để thâm nhập địch doanh. hôm nay vội vàng trình lên cung trạng nên quên chưa thay y phục. nô tài biết lỗi rồi, từ nay không dám tái phạm.」
hoàng thượng đưa tay xoa trán, thầm nghĩ: 【hệ thống này đúng là, khiến trẫm bị nói thành quá hà khắc.】
「không sao, đứng lên đi, dâng cung trạng lên đây.」
ta cẩn thận đưa cung trạng cho hoàng thượng, trong lòng đắc ý thầm nghĩ: 【hê hê, hệ thống, đây có phải là cung trạng hoàn hảo nhất lịch sử không? ghi chép đầy đủ những tội ác cả đời thái hậu, từ chuyện bán lương thảo cho địch quốc, sát hại dân lưu vong, đến việc sắp xếp người tình cho trường công chúa và bản thân bà ta đều có ghi rõ. hơn nữa, không dùng hình phạt mà họ tự nguyện nhận tội từng điều một.】
【đúng vậy.】
trong điện, văn võ bá quan nghe được tiếng lòng của ta, ai nấy đều mồ hôi lạnh tuôn rơi, có cảm giác như mọi bí mật của mình đều bị phơi bày.
dù không phải tội ác tày trời, nhưng ai mà chẳng từng làm vài việc không đáng tự hào?
đến cả hoàng thượng cũng không nhịn được mà đưa tay xoa trán.
「hiện nay, vị trí đại tổng quản đang để trống, trẫm thấy như ý rất phù hợp. không biết chư vị ái khanh có ý kiến gì không?」 hoàng thượng hỏi các đại thần trong điện.
văn võ bá quan đồng thanh: 「thần không có ý kiến.」
trong lòng ai nấy đều thầm nghĩ: 【ai dám có ý kiến với việc của người này chứ? tránh còn không kịp, ai muốn sống thì đừng dại mà chọc vào tiểu tổ tông này!】
còn ta, không hề biết được tiếng lòng của mọi người, chỉ tự mãn nghĩ: 【hệ thống, ngươi xem, ta đúng là rất có duyên làm quan, ai cũng yêu quý ta.】
【hừ hừ.】
【hệ thống, ngươi là đang ghen tị với ta – nữ đại tổng quản vĩ đại đầu tiên trong lịch sử.】
【có gì đáng để kiêu ngạo? ta không hiểu nổi ngươi. rõ ràng là nữ nhi, sao lại muốn làm thái giám? làm cung nữ chẳng phải cũng có thể làm việc sao?】
【ngươi vẫn không hiểu. nếu ta vào cung làm cung nữ, cùng lắm làm tốt thì được phong làm phi tần. nhưng nếu làm thái giám, ta có thể leo lên làm đại tổng quản.】
【làm phi tần của hoàng thượng chẳng tốt hơn sao? cũng là một trong những nữ nhân tôn quý nhất đại chu.】
11
【làm vợ lẽ thì có gì hay? tự mình có chức vị, tự mình kiếm ăn, vừa vững vàng vừa quang minh chính đại. làm vợ lẽ, được sủng thì là chim trong lồng, không được sủng thì là cừu chờ làm thịt. bị chặt tay, bỏ rơi, thậm chí bị giết chỉ là một câu nói của người khác, luật pháp cũng không can thiệp được.】
【đúng là như vậy.】
【nếu ta nói với họ rằng, hai ngàn năm sau, nữ tử cũng có thể học hành, tham gia khoa cử, làm quan như nam nhân, ngươi nói xem họ sẽ nghĩ thế nào?】
【họ sẽ cho rằng ngươi làm loạn triều cương, xử ngươi bằng cực hình.】
【nhưng không dùng nữ tử là tổn thất của họ. dù triều đại có hưng thịnh đến đâu cũng chỉ kéo dài được ba, bốn trăm năm, vì sao? bởi con cháu hoàng tộc ngày càng suy yếu. thế gia cũng thế. nếu biết trọng dụng nữ tử, ít nhất có thể kéo dài thêm thời gian. họ quá cố chấp, dù con gái là thiên tài cũng không dùng, con trai rõ ràng là kẻ bất tài nhưng lại cho thừa kế gia nghiệp. trời không diệt họ thì ai diệt?】
【quả thật vậy, giống như tể tướng họ lãnh. con trai và cháu trai chẳng ai ra gì, đứa nào cũng phá gia. nhưng con gái lớn, thiên tài tuyệt thế, lại bị gả vào nhà chồng, chịu cảnh mẹ chồng độc ác, chồng ăn chơi phá phách. rõ ràng không chung phòng, mà ngày ngày bị trách không sinh con, bị ép đưa của hồi môn ra chu cấp.】
【con gái lớn của hắn lợi hại lắm sao?】
【đương nhiên, trong đại chu hiện nay, văn tài vượt qua nàng không có mấy người. năm nàng năm tuổi đã biết làm thơ, bảy tuổi tinh thông tứ thư ngũ kinh, nhân phẩm cao thượng, chí hướng xa vời, tài trí hơn hẳn những văn nhân tự phụ trong triều. nếu nàng có thể tham gia kỳ thi xuân, quả là hoàn mỹ.】
【thật đáng tiếc. nếu ta là lãnh tể tướng, nhất định đón con gái về thừa kế gia nghiệp, đuổi hết đám con trai bất tài đi càng xa càng tốt. người thời này thật đáng thương, không biết rằng con gái mới là người thừa kế tốt nhất của phụ thân. con trai thì giống họ ngoại hơn. con gái từ tâm tính đến diện mạo đều giống cha. ngươi xem, bọn họ thật mù quáng, truyền nối hương hỏa cũng trao nhầm người.】
【thời đại là như vậy.】
【than ôi, ngươi kể thêm cho ta nghe, đại chu còn có những nữ nhân xuất chúng nào?】
【tiểu nữ nhi của trấn bắc vương là người giỏi nhất trong số các con, tài năng thiên bẩm về binh pháp, nếu được bồi dưỡng nhất định sẽ thành nhân vật kiệt xuất. thứ nữ của thượng thư bộ hình, trần kính, có năng khiếu điều tra phi thường, vượt xa lưu chính dân, là nhân tài phá án hiếm có. trưởng nữ của giám chính khâm thiên giám có trí nhớ siêu phàm và khả năng tính toán vượt trội, làm quan bộ hộ chắc chắn không ai sánh bằng. con gái thứ hai của tiệm thịt ở thành tây bẩm sinh thần lực, là kỳ tài luyện võ. con gái trưởng của thôn trưởng thôn lãnh gia ngoài thành giỏi nuôi ngựa hiếm thấy. hai cô con gái của trần thái y…】
【trời ơi, nhiều nữ nhân lợi hại như vậy không được phát huy tài năng, đúng là lãng phí với đất nước và bản thân họ. hay là ta tìm cách đưa họ vào cung làm thái giám?】
hoàng thượng nghe vậy, bất lực xoa trán: 【xem xem ngươi đang nói gì, trẫm e rằng hoàng cung này sớm muộn cũng bị ngươi làm cho hỗn loạn!】
hệ thống lạnh lùng nói: 【ngươi có biết thế nào là tội khi quân không?】
【không quan trọng. nếu có thể hy sinh mạng mình để đổi lấy tương lai cho những nữ tử đó, ta nguyện ý. tan triều, ta sẽ dâng sớ cho hoàng thượng, khuyên ngài trọng dụng nữ nhân, chỉ cần ngài không nghe, ta sẽ ngày ngày thuyết phục, đổi cách nói liên tục mà thuyết phục.】
12
khi ta còn đang âm thầm thở dài, ơ phía dưới, các đại thần trong nhà có nữ nhi được nhắc đến lại như sóng gió nổi dậy trong lòng.
họ đồng loạt nhìn nhau, ánh mắt bắt đầu toan tính một cuộc cải cách lớn.
lãnh tể tướng ngay khi tan triều đã vội vàng dẫn thị vệ lao thẳng tới phủ ninh an hầu, lập tức đón trưởng nữ của mình về nhà.
một tháng sau.
【hệ thống, sao hoàng thượng lại dễ dàng đồng ý cho nữ tử tham gia khoa cử như vậy? còn phá lệ bổ nhiệm bao nhiêu tiểu thư thế gia vào triều, việc này không hợp lẽ chút nào!】 ta nhìn các vị tiểu thư mặc quan phục đứng dưới điện, không khỏi kinh ngạc.
【hoàng thượng thánh minh mà.】
ta chân thành cảm thán: 【đúng vậy, hoàng thượng của chúng ta thật sự quá thánh minh, là vị minh quân duy nhất từ trước tới nay, không một ai sau này có thể sánh bằng.】
hoàng thượng ngồi trên long ỷ nghe vậy, trong lòng cười đến nở hoa: 【nha đầu này, đúng là giỏi nịnh hót .】
【đến đây là kết thúc rồi, ngươi công đức viên mãn, có thể chọn sống an ổn một đời tại thế gian này.】 hệ thống nói.
【thật sao! đại tiên, ngươi giúp ta như vậy có sợ bị thiên phạt không? chẳng phải nói tiên nhân không được can thiệp nhân quả trần gian sao?】
【ngươi dám liều mình khuyên can quân vương, ta sao không dám liều mình cứu giúp bách tính?】
【nhưng… mạng nhỏ của ta làm sao so được với thọ mệnh của ngươi?】
【ngươi không cần nói thế, sinh linh trong thiên hạ đều bình đẳng. nếu không thể vì bách tính mà toan tính thì thọ mệnh dài đằng đẵng này để làm gì? nếu thiên lôi vì vậy maf phạt ta, ta cũng nhận. đây là phẩm chất ta học được từ ngươi. ngươi rất tốt. nếu ngươi nguyện ý, ta có thể cho ngươi một khả năng khác.】
【khả năng gì?】
【ngươi có muốn làm đồ đệ của ta, cùng ta tu hành về sau không?】
【đương nhiên là muốn rồi!】
【đồng ý nhanh vậy? không muốn ở lại cùng lưu đại nhân hưởng một đời tình duyên tốt đẹp sao?】
【tình duyên tuy đẹp, nhưng không bằng việc bản thân trở nên mạnh mẽ và làm được nhiều điều cho thiên hạ quan trọng hơn. ta sẽ giữ những ký ức đẹp nhất của chúng ta ở một vị trí đặc biệt trong lòng và mang theo nó tiến bước. ta tin rằng hắn cũng sẽ nghĩ như vậy.】
【ừ, cô bé ngoan, chúng ta đi thôi.】
【này, ngươi thật sự là đại tiên sao? vậy tại sao lúc đầu lại giả làm hệ thống?】
【để khỏi phí lời với ngươi. ta nói ta là đại tiên ngươi chưa chắc đã tin, nhưng ta nói ta là hệ thống, ngươi tin ngay, phải không?】
【ha ha ha, đúng là vậy. đọc nhiều tiểu thuyết quá ta rất dễ tin hệ thống.】
【đi thôi, đồ đệ.】
trước khi rời đi, dường như ta thấy ánh mắt không nỡ của hoàng thượng và các đại thần, bèn cười nói: 「tạm biệt, có thời gian ta sẽ quay lại thăm mọi người.」
End