Ta có ý tốt vào cung thăm hoàng hậu, vị đích tỷ đang bệnh nặng, nhưng lại bị nàng ta sắp đặt để ta cùng hoàng đế – phu quân của tỷ – chung chăn gối.
Tỷ tỷ ngăn hoàng đế khi thấy hắn định giết ta, rơi lệ nói rằng ta đã thầm mến hắn từ lâu, cầu xin hoàng đế sau khi nàng ta qua đời lập ta làm hoàng hậu.
Ta lòng đầy hổ thẹn, vì con trai của nàng ta mà sắp đặt trọn nửa đời, nhưng vào ngày đứa con nuôi đăng cơ, nó lại ban cho ta hình phạt tróc xương.
Tuyết lớn bay lả tả, nó từng bước giẫm nát xương vụn của ta, cười nhạo: “Ngươi chẳng qua chỉ là tấm khiên cho ta, ngươi thật nghĩ thân phận thấp hèn của mình có thể làm thái hậu sao?”
Khi ta mở mắt lần nữa, thấy ánh mắt né tránh của tỷ tỷ, đưa đến trước mặt ta một ly rượu có dược.
Tỷ tỷ đã dự liệu ta hiểu chuyện và ngoan ngoãn, có thể giúp con của tỷ đường hoàng lên ngôi cửu ngũ.
Nhưng lần này, ta hất đổ chén rượu.
Tỷ tỷ thì sao? Lần này, ta nhất định phải sống vì bản thân mình!
01
Tỷ tỷ ngồi ở vị trí cao, trong đôi mắt đẫm nước là nỗi u sầu, giống như đóa hoa lê bên ngoài cửa sổ bị mưa gió quật ngã, đẹp đẽ nhưng mong manh, yếu đuối và bất lực.
“A Song, nếu ta đi rồi, xin muội hãy chăm sóc thật tốt cho Hồng nhi.”
Khi nói lời này, ánh mắt tỷ thoáng lảng tránh, trong khi tỳ nữ bên cạnh đúng lúc dâng một ly rượu đến cho ta.
Ta nhìn ly rượu, đứng lặng người.
Ba tháng trước, hoàng hậu – tỷ tỷ của ta, bỗng đổ bệnh nặng trong cung.
Đích mẫu ra lệnh cho ta vào cung thăm tỷ, lúc ta rời đi còn nở một nụ cười giễu cợt.
Nhưng ta không bận tâm.
Ta chỉ muốn gặp lại tỷ, người đã từng cho ta nhiều hơi ấm.
Ta không ngờ rằng tỷ giữ ta ở lại trong cung, ba ngày sau ta lại cùng hoàng đế say rượu qua đêm, và bị tỷ cùng vài vị phi tần khác bắt gặp.
Lo sợ tỷ thất vọng và hiểu lầm, ta hốt hoảng, nước mắt lưng tròng, vội vàng giải thích: “Tỷ tỷ, muội không có, muội cũng không biết sao mình lại ở đây.”
Tỷ cắn môi, cố nở một nụ cười gượng gạo.
“Biết muội đã yêu mến bệ hạ từ lâu, ta chỉ mạo muội xin bệ hạ, sau khi ta qua đời, lập A Song làm hoàng hậu, để muội ấy có thể chăm sóc cho hài nhi của chúng ta.”
Hoàng đế vốn giận dữ vì bị tính toán, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của tỷ, giọng hắn liền dịu lại và đồng ý.
Sau khi tỷ qua đời, hoàng đế ép ta uống thuốc tuyệt tử, từ đó không đặt chân vào Trường Xuân cung thêm một lần nào nữa.
Nhưng ta cũng chẳng buồn, nghĩ rằng đó là điều ta đáng phải nhận.
Là ta đã khiến bệnh tình của tỷ tỷ trầm trọng hơn, ta phải chuộc tội.
Vì vậy, ta dành cả đời giúp đỡ Hồng nhi – con trai của tỷ tỷ, ta từ một thứ nữ yếu đuối trở thành hoàng hậu tàn nhẫn và cứng rắn.
Ta lặng lẽ thực hiện nguyện vọng của tỷ, bảo vệ Hồng nhi trong hậu cung đầy nguy hiểm và giúp nó lên ngôi hoàng đế.
Nhưng ta không ngờ rằng vào ngày Hồng nhi đăng cơ, nó lại ban cho ta một chén rượu độc.
Ta ngước nhìn nó: “Đây là ý của con sao?”
Nó không do dự, lạnh lùng nhìn ta và nói:
“Ngươi chẳng qua chỉ là tấm khiên cho ta, ngươi thật nghĩ thân phận thấp hèn của mình có thể làm thái hậu sao?”
Ta đứng đó, như rơi vào hầm băng.
Không biết là phẫn nộ hay khiếp sợ, ta đột nhiên phun ra một ngụm máu.
Hồng nhi lạnh lùng cười, giọng nói chứa đựng sự khinh miệt mà ta chưa từng nghe thấy: “Người đâu, ban cho kẻ phản bội mẫu hậu của ta hình phạt lóc xương.”
Lần đầu tiên trong lòng ta dấy lên lòng căm hận.
Chỉ vì một suy nghĩ của tỷ, ta cam chịu làm thân trâu ngựa nhiều năm, để giúp con của tỷ lên ngôi.
Và cũng vì tỷ không muốn ta hưởng vinh hoa, họ đã xử ta bằng cực hình.
Tuyết bay lả tả trên mặt đất.
Máu ta nhuộm đỏ cả nền tuyết.
Nghịch tử ấy, để làm nhục ta, đã sai hoạn quan lột hết y phục của ta và hành hình ngay giữa sân.
Máu chảy cạn kiệt, nó đạp nát những mảnh xương trắng của ta giữa trận tuyết lớn, cảm giác hả hê không chút kiêng dè.
Chỉ đến lúc đó ta mới bừng tỉnh, nhớ lại lời của di nương trước khi qua đời: “A Song, người khác không thể tin cậy, con phải sống vì mình, nghĩ cho mình.”
Giữa nỗi đau thấu xương khi bị cắt thịt, ta dần mất đi ý thức.
02
Khi mở mắt ra lần nữa, điều ta nhìn thấy chính là vẻ thúc giục của tỷ tỷ.
“A Song, sao muội không uống vậy? Hay là thấy rượu quế hoa của tỷ không ngon?”
Đây chính là chén rượu quế hoa mà kiếp trước tỷ đã dùng để dụ ta uống, khiến ta mê man và bị hoàng đế chiếm đoạt.
Ta siết chặt nắm tay, cố không để lộ sự bàng hoàng và căm hận của kẻ sống lại.
Tỷ tỷ lại thúc giục ta uống rượu, thậm chí còn nâng chén mình lên làm mẫu trước.
“A Song, cùng tỷ uống nào.”
“Á!” Ta giả vờ lỡ tay, hất tung chén rượu, khiến nó vỡ tan xuống sàn.
Một tiếng “bốp” vang lên.
Mùi máu hòa lẫn với tiếng kinh hô trong cung.
Ta hoàn toàn ngất lịm.
Mơ màng, ta nghe thấy tiếng của tỷ tỷ, là một giọng nói mà ta chưa bao giờ nghe, đầy sự tàn nhẫn.
“Đồ hèn nhát làm hỏng chuyện, nhất định phải chữa lành vết thương cho nó, nếu để lại sẹo, làm sao có thể làm kế hậu?”
Ta cố mở mắt, qua khung cửa sổ của cung Trường Xuân, thấy tỷ tỷ lấy ra hộp cao xóa sẹo do hoàng thượng ban cho, rồi dặn dò cung nhân đắp lên mặt ta.
Trong bóng tối, ta chạm vào gương mặt được cung nữ cẩn thận bôi thuốc, và lau hết đi.
Ta muốn để lại sẹo.
Trong cung có quy định, phi tần của hoàng đế không được phép có sẹo.
Ta không chỉ có sẹo, mà còn ngay trên mặt.
Một thiên kim như ta, nếu bị đưa đến giường của hoàng thượng với khuôn mặt mang sẹo, không chỉ riêng ta, mà ngay cả nàng ta và phủ Tể tướng cũng sẽ khó thoát tội phạm thượng.