Kiếp trước, tôi theo Mục Hoài Chi từ thôn quê lên thành phố, hầu hạ anh ta cả một đời.
Mọi người đều nói tôi tu tám kiếp mới cưới được một người tốt như vậy.
Ngay cả con trai tôi trước lúc tôi mất cũng thở dài: “Mẹ à, đời này mẹ chẳng còn gì tiếc nuối nữa rồi.”
Chỉ có tôi biết, bạo lực lạnh trong hôn nhân khắc nghiệt đến mức nào.
Mục Hoài Chi không hề yêu tôi, thậm chí còn khinh thường vì tôi từng là một kẻ mù chữ.
Trong cuốn nhật ký của anh ta, suốt mấy chục năm qua, người mà anh ta thương nhớ vẫn chỉ có một—một người đã chết mà tôi mãi mãi không thể so bì.
Tôi nghĩ, kiếp sau nhất định sẽ không sống cuộc đời mà người khác cho là hạnh phúc nữa.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại ngày Mục Hoài Chi tỏ tình với tôi.
Lần này, tôi lặng lẽ giấu bức thư tỏ tình ra sau lưng, tránh xa anh ta.