“Có gì mà ta không dám? Giết thì giết, người quen cũ, để ta tiễn ngươi thêm một lần nữa.”
Hạ Đào hoảng loạn, vội nói với ta bằng giọng khẩn thiết:
“Ngươi không thể giết ta! Chỉ cần Tạ Cẩm Châu nghe lời và đi theo cốt truyện, ta sẽ đưa ngươi về nhà. Ngươi tin ta, ta nhất định sẽ đưa ngươi về nhà.”
Hạ Đào liếc nhìn ta, khi chuôi kiếm của ta hơi dịch chuyển, nàng ta đột nhiên ra tay.
Đáng tiếc, trăm năm trôi qua, nàng ta vẫn chẳng có chút tiến bộ nào.
Chỉ một chiêu kiếm, nàng ta như cành lê yếu ớt trước gió, vô lực ngã xuống đất.
“Tạ Cẩm Châu ca ca, Bạch Linh nữ yêu này điên rồi, hết lần này đến lần khác hại đồng môn. Ngươi mau cứu ta!”
Chỉ tiếc, trong mắt nàng ta, nam chính chính trực vì đại đạo, chẳng hề có ý định cứu nàng ta.
Phía xa, bầu trời u ám như mực, cuồng phong thét gào, đàn quạ bay lượn.
Hạ Đào nhìn lên bầu trời, vẻ mặt vui sướng.
“Là Thẩm Bất Đãi! Bạch Linh, ngươi hết lần này đến lần khác đối xử với hắn như vậy, hắn nhất định sẽ giết ngươi!”
Gió dữ nổi lên, những đệ tử có tu vi thấp đã bị cơn gió đen phá hủy kinh mạch, ngất xỉu tại chỗ.
Hạ Đào nằm rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu đen, kinh mạch từng chút một vỡ vụn.
Từ phía chân trời, một chiếc loan kiệu đen như mực từ từ hiện ra.
Kiếm ý trên tay Tạ Cẩm Châu bùng nổ, tựa như một vầng trăng lạnh treo trên cao, lại như một con rồng bạc lượn lờ.
Tạ Cẩm Châu vung kiếm, ánh bạc xé toạc màn đen, nhưng đám mây đen đặc sệt lại nhanh chóng tụ lại, dày đặc như nồi cháo sền sệt, che kín bầu trời trên đầu chúng ta.
Trong cốt truyện, Tạ Cẩm Châu đã đồng quy vu tận với Thẩm Bất Đãi để giết hắn.
Giờ đây, Thẩm Bất Đãi có tu vi bạo tăng một cách bất thường, còn đáng sợ hơn cả nguyên tác. Chắc chắn hắn đã hút tu vi của rất nhiều tu sĩ trong thời gian ngắn.
Một đàn quạ đen bay qua, ta cố gắng chống lại nhưng vẫn bị cuốn vào.
Khi mở mắt ra, ta đã ở trong một động phủ xa lạ.
21
Ta nằm trên giường mềm chăn ấm, căn phòng được trang trí giống hệt phòng của ta trong tông môn.
Ngay cả cảnh vật bên ngoài cũng giống y hệt.
Thẩm Bất Đãi bước vào, một thân cẩm bào đen, viền tay áo thêu kim tuyến, chiếc trâm ngọc trắng trên tóc hắn khiến ta cảm thấy rất quen thuộc.
Trăm năm không gặp, khí thế của hắn đã khác xa sự non nớt năm nào.
“Tỉnh rồi?”
Thẩm Bất Đãi cúi người, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt lên mặt ta.
Ta thực sự muốn giết hắn.
Ta vận động chân khí, phát hiện năm giác quan đã bị phong tỏa hoàn toàn.
“Thẩm Bất Đãi!”
Hắn cười nhạt.
“Một con chim đã rơi vào lồng, sao ta có thể để nó bay đi lần nữa? Bạch Linh, ta đã trả giá rất nhiều, chỉ để ngươi mãi mãi không thoát khỏi tay ta.”
“Tạ Cẩm Châu đâu?”
“Vừa rồi ta tổn hao quá nhiều sức lực, không thể giết hắn. Nhưng nơi này hắn sẽ vĩnh viễn không tìm được. Ngươi chết rồi, hắn liệu còn muốn cứu ngươi nữa chăng?”
Ta cảm thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, cố gắng chống đỡ thân thể, rút trâm ngọc trên đầu hắn, định đâm vào cổ Thẩm Bất Đãi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cơ thể ta mềm nhũn, kiệt sức ngã xuống giường.
Thẩm Bất Đãi cầm lấy trâm ngọc, cúi đầu nhìn ta, ánh mắt mang theo vẻ thất vọng nặng nề.
“Trong hương có tán bột làm mềm xương, ngươi còn muốn giết ta.”
Thẩm Bất Đãi siết chặt cổ ta, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói nghẹn ngào.
“Lần đầu tiên, ngươi móc đan điền của ta. Lần thứ hai, ngươi dùng ta làm lá chắn. Ngươi có biết ta đau đớn đến mức nào không?”
Nước mắt nóng hổi của hắn rơi xuống mu bàn tay ta.
Ta khó chịu, giãy dụa trong tuyệt vọng, nhưng bàn tay hắn càng siết chặt, mang theo cơn điên cuồng bất chấp tất cả.
“Bạch Linh, ta đau lắm. Ngươi cũng nên đau đớn giống như ta.”
Khi mắt ta đã hoa lên, Thẩm Bất Đãi mới buông ta ra.
Thẩm Bất Đãi để lại một câu cho nô bộc ngoài cửa: “Trông coi cho kỹ.” Sau đó sải bước rời đi.
22
Hàng ngày, Thẩm Bất Đãi ép ta uống những loại thuốc không biết tên.
Chân khí trong đan điền của ta mỗi ngày một yếu đi.
Dường như hắn rất hưởng thụ niềm vui khi hành hạ ta từng chút một.
Một ngày nọ, nô bộc như thường lệ dẫn ta ra ngoài đi dạo hóng gió. Ta phát hiện trong động phủ có một viện tử, cánh cổng lớn luôn đóng chặt, bên trong mơ hồ vọng ra tiếng thét của nữ nhân.
Ta hỏi nô bộc trong viện giam giữ ai.
Nô bộc vẻ mặt lảng tránh, ấp úng không dám trả lời.
Ta ghi nhớ trong lòng.
Buổi tối, khi Thẩm Bất Đãi không có ở đây, ta lẻn đến bên ngoài viện tử, trèo tường vào trong.
Đẩy cánh cửa hé mở, trên giường là một người già cằn cỗi, sắc mặt tái nhợt.
Ta nhìn kỹ hồi lâu mới nhận ra.
Đó chính là Hạ Đào! Sao nàng ta lại thành ra thế này?
“Bạch Linh, ta sai rồi. Ta không nên muốn giết ngươi. Ngươi bảo Thẩm Bất Đãi thả ta ra đi, được không? Cầu xin ngươi, ta cầu xin ngươi.”
Hạ Đào nước mắt nước mũi tèm lem, vươn bàn tay khô héo về phía ta.
“Sao ngươi lại thành ra thế này? Không thể đổi đạo cụ với Cục Thời Không sao?”
“Sau lần ngươi giết ta, toàn bộ điểm tích lũy của ta đều đổi lấy một sinh mạng mới. Bạch Linh, ngươi cứu ta, chỉ có ngươi mới cứu được ta.”
Ta suy nghĩ một lát, để lại một ấn ký trong thức hải của Hạ Đào.
Một mình ta căn bản không thể thoát ra được, nếu Hạ Đào có thể thoát ra, Tạ Cẩm Châu nhất định sẽ biết ta ở đâu.
Ta dồn hết chân khí giữ chân đám canh gác, để Hạ Đào nhân lúc hỗn loạn trốn khỏi động phủ.
Kết quả, ta bị trói vào thủy lao.
Tạ Cẩm Châu đến rất nhanh.
Cùng hắn còn có những chính đạo danh môn đang cầm cờ hiệu thảo phạt ma đầu Thẩm Bất Đãi.
Ta ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo sâu thẳm, cửa thủy lao chậm rãi mở ra.
Thẩm Bất Đãi bước vào, toàn thân sát khí dày đặc.
Thẩm Bất Đãi muốn mang ta thoát khỏi vòng vây, nhưng xung quanh đã bị bao vây kín không kẽ hở.
Thẩm Bất Đãi vừa mới hút rất nhiều tu vi của các tu sĩ, giờ mà tiếp tục sẽ chỉ dẫn đến bạo thể mà chết.
“Bạch Linh, chúng ta cùng chết, được không?”
Thẩm Bất Đãi dốc toàn lực, tụ ma khí trong tay.
Tạ Cẩm Châu đứng ở phía trước nhận ra nguy hiểm, như tia chớp lao đến chắn trước mặt ta.
Ma khí xâm nhập vào cơ thể hắn, lan ra tứ chi.
Tạ Cẩm Châu dồn hết sức lực, xoay người đâm thanh kiếm vào ngực Thẩm Bất Đãi.
Thẩm Bất Đãi bảy khiếu chảy máu, toàn thân co giật rồi ngã xuống đất, nhưng hắn vẫn cố gắng bò về phía ta.
Tạ Cẩm Châu cũng không chịu nổi, ngã vào lòng ta. Hắn không ngừng phun ra máu đen, ta lau thế nào cũng không sạch.
Trong nguyên tác, hắn vì thiên hạ đại nghĩa mà giết phản diện Thẩm Bất Đãi.
Nhưng giờ đây, hắn vì cứu ta.
“Ngày đó, ngươi hỏi ta, đạo của ta là gì.
“Bạch Linh, đây chính là đạo của ta.”
Bàn tay đẫm máu của Tạ Cẩm Châu run rẩy đưa lên, khẽ chạm vào mắt ta.
Chiếc phát đái mà ta mua cho hắn, hắn đã đeo suốt một trăm năm, giờ đây loang lổ bụi bẩn.
Trên bầu trời, mây đen đột ngột bị xé toạc, một tia sáng vàng rực rỡ chiếu xuống, ánh sáng rực rỡ như ngọc lưu ly lan tỏa nơi chân trời.
Trời đã sáng.
Trên mặt đất từ từ hiện lên một dòng chữ bằng nước.
Dòng chữ lần này khác hẳn mọi khi, xiêu vẹo và không ngay ngắn.
“Bạch Linh, chào mừng trở về nhà.”
23
Ta bị lực hút của xoáy nước cuốn lên, Tạ Cẩm Châu gắng sức chống đỡ thân thể, nhìn theo ta.
Các tu sĩ đang giao đấu đều dừng tay, không hẹn mà cùng ngước nhìn lên bầu trời.
Cảm giác buồn nôn và chóng mặt ập đến, ta rơi vào một không gian đầy những khung cảnh.
Những khung cảnh ấy giống như vô số màn hình giám sát.
Trong màn hình là những khoảnh khắc khác nhau của ta trong đời.
Có cảnh ta chen chúc trên tàu điện ngầm giờ cao điểm ở thế giới thực.
Có cảnh ta cùng bạn bè xem phim, ăn uống.
Và cả cảnh ta nằm trên giường đọc tiểu thuyết.
Ta thử đưa tay ra, cốc trà sữa trong tay người bên cạnh ở tàu điện ngầm rơi xuống, đổ vào người ta.
Trong hình, ta loay hoay lau chùi, không nhận ra vệt nước trên sàn đã biến dạng.
Trong rạp chiếu phim, ly coca của ta khẽ rung nhẹ.
Khi ta nằm trên giường, đồng hồ báo thức bên cạnh xoay không đều.
Một ý tưởng lóe lên, ta hiểu rồi!
Ta vội vàng tìm kiếm trong các màn hình, cuối cùng thấy hình ảnh Hạ Đào đâm vào người ta.
Ta nhìn thấy chính mình lạc vào dị thế, hoang mang bất an.
Ta dồn hết sức, điều khiển lực hút, cố viết vài chữ bằng nước, chìa khóa để về nhà nằm”Chì trên người nam chính.”
Chưa kịp viết thêm, hình ảnh đã thay đổi.
Trong khung hình tiếp theo, ta chứng kiến cảnh Hạ Đào bước ra khỏi phòng Thẩm Bất Đãi, chân mềm nhũn.
Hóa ra là vậy. Không trách được tại sao ta luôn vô thức tin tưởng Hệ thống.
Không trách được tại sao Hạ Đào lại không biết đến sự tồn tại của Hệ thống.
Hệ thống chính là ta, và ta chính là Hệ thống.
Hàng loạt màn hình giám sát như biển rộng mênh mông.
Những khung hình khác nhau lặp đi lặp lại cảnh ta bị Hạ Đào kéo vào dị thế.
Nhưng mỗi lần, ta đều cố gắng hết sức để nói cho chính mình cách trở về nhà.
Ta du hành giữa không gian ấy, những khung hình đang dần đến hồi kết.
Tạ Cẩm Châu nằm trong vòng tay ta.
Ta vừa khóc vừa viết lại câu nói ấy cho một “ta” khác.
“Bạch Linh, chào mừng trở về nhà.”
24
Ta tỉnh dậy trong phòng bệnh.
Bên giường, cha mẹ ta, bảy cô dì, tám người thím, cả bà nội tám mươi tuổi cũng run rẩy đến bệnh viện.
Mẹ ta mắt đỏ hoe, cha ta – người luôn không bộc lộ cảm xúc – lặng lẽ quay lưng lau nước mắt.
“Linh Linh, con làm mẹ sợ chết khiếp.”
Ta ngẩn người một lúc, rồi òa khóc, lao vào lòng mẹ.
Cuối cùng, ta đã trở về nhà.
Ở lại bệnh viện vài ngày, em họ sợ ta buồn chán, mang đến một cuốn tiểu thuyết tu tiên dị thế đang nổi đình đám.
Ta mở trang đầu tiên, đập vào mắt ta là cái tên Tạ Cẩm Châu.
Ta sững người.
Ta đọc lướt nhanh qua từng dòng.
Sau khi Hạ Đào trốn thoát khỏi động phủ, nàng ta lưu lạc bên ngoài, bị ma tu Ngô Sinh bắt và biến thành lô đỉnh.
Thẩm Bất Đãi chết trong ma động, Bạch Linh mất tích.
Nhờ Tạ Cẩm Châu, Cửu Uyên Thành trở thành địa giới phàm nhân tu tiên.
Những kẻ ăn mày trong Cửu Uyên Thành trở thành người nổi tiếng, hễ gặp ai cũng kể rằng thiên tài kiếm tu Tạ Cẩm Châu từng là người quen của họ.
Tạ phủ muốn nhận lại Tạ Cẩm Châu, nhưng bị hắn từ chối.
Còn Tạ Cẩm Châu thì sao?
Ta lật đến trang cuối cùng của chính văn, cuối cùng cũng thấy kết cục của hắn.
Chỉ vỏn vẹn một câu ngắn gọn.
“Tạ Cẩm Châu lấy thân tuẫn đạo, hóa tiên phi thăng.
“Lần duy nhất hạ giới, hắn lập tiên tông ở Cửu Uyên Thành.
“Tên tông môn là: Bất Vong Linh.”
End