Có lẽ anh ta chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ động tay.
Mục Hoài Chi ôm mặt, sững sờ đứng yên tại chỗ, miệng lẩm bẩm:
“Bạch Anh, sao em lại trở thành như thế này?”
“Không, anh biết rồi… Anh biết cách để em quay về với anh rồi…”
Giọng nói của anh ta càng lúc càng nhỏ, nhưng lại khiến tôi cảm thấy bất an.
Tuy nhiên, tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Chờ đến khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi sẽ lên thành phố học, rời xa anh ta mãi mãi.
Từ nay về sau, sẽ không còn bất kỳ liên quan nào nữa.
Sau đêm hôm đó, Mục Hoài Chi không còn xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Ngay cả khi cùng nhóm làm việc, anh ta cũng giữ khoảng cách với tôi.
Trong đội không còn ai bàn tán về chuyện của Lâm Noãn Noãn và Mục Hoài Chi nữa.
Bởi vì mỗi khi có người nhắc đến, Mục Hoài Chi đều nghiêm mặt cảnh cáo rằng nếu ai còn tiếp tục đồn thổi, anh ta sẽ báo cáo lên trên.
Không biết anh ta đã nói gì với Lâm Noãn Noãn, mà cô ta cũng không còn tìm tôi gây chuyện nữa.
Chỉ là mỗi lần đi ngang qua, cô ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Mùa thu tháng Mười đến rất nhanh, công việc đồng áng cũng ngày càng nhiều, thời gian tôi ngủ càng ngày càng ít.
Nhưng ngay trong tháng này, cả nước công bố một tin tức khiến ai nấy đều phấn khởi—khôi phục kỳ thi đại học.
Cả làng xôn xao.
Bố tôi cầm tờ báo đọc đi đọc lại, ngày nào cũng cảm thán về sự sáng suốt của tôi.
“Anh Anh à, sao con lại thông minh đến thế, đoán trước được sẽ có ngày thi đại học trở lại?”
“May mà chúng ta tìm thầy giáo hướng dẫn trước, bây giờ trên trấn, số người đến tìm thầy nhiều vô kể, có muốn cũng chẳng đến lượt mình nữa rồi!”
“Anh Anh, con nói xem, đây có phải là số mệnh không? Bố có cảm giác nhà mình sắp có một cô sinh viên đại học rồi!”
Vì kỳ thi này, bố tôi thậm chí còn bỏ thuốc lá, dành dụm tiền để mua đèn dầu và sách cho tôi.
Nhưng số lượng người được thi đại học có giới hạn, bố tôi đã dùng cách chính đáng để giúp tôi giành được một suất.
Vậy mà lời đồn bắt đầu lan ra.
“Ông trưởng thôn này thiên vị quá, lại để một đứa mù chữ đi thi đại học, không chịu nhường suất cho người có khả năng hơn.”
“Mục Hoài Chi chẳng phải đã định làm đơn cưới Lâm Noãn Noãn sao? Sao mãi không thấy gì nhỉ?
“Có khi nào là do ông trưởng thôn ép anh ta phải hủy để lo cho con gái mình không?”
“Chậc chậc, bình thường thấy ông ta chính trực lắm, hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Những lời đồn đại ngày càng quá quắt.
Bố tôi tóc bạc đi thấy rõ, thậm chí còn hút thuốc lại, mà còn hút nhiều hơn trước.
Đêm nào ông cũng mất ngủ, chỉ mong tôi thi đỗ đại học, dùng kết quả để đập tan những lời gièm pha kia.
Nhưng tôi lại thấy sợ.
Bố tôi cả đời tận tụy vì cái chức trưởng thôn này.
Bây giờ, vì tôi mà bị người ta chỉ trích, bị hiểu lầm.
Danh sách chính thức chưa công bố, mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn.
Tôi nắm lấy tay bố, nhìn khuôn mặt ông đã hằn lên dấu vết của những ngày mất ngủ, giọng tôi nghẹn lại.
“Bố, con không muốn thi nữa.”
“Con mới chính thức học được hơn một năm, vẫn chưa ôn luyện đủ.”
“Hay là nhường cơ hội này cho người đã chuẩn bị kỹ hơn đi?”
Bố tôi đập mạnh tẩu thuốc xuống bàn, chân mày cau lại:
“Anh Anh, con nói cái gì vậy?!
“Người khác không biết con đã nỗ lực thế nào, nhưng bố thì biết!”
“Việc của con là chuyên tâm ôn thi, những chuyện khác đã có bố lo, con quan tâm làm gì?”
“Đừng có mặt ủ mày chau nữa! Chuyện nhỏ nhặt thế này, bố tự giải quyết được!”
“Với lại, suất thi đại học của con có được một cách quang minh chính đại! Nhà mình hoàn toàn đủ điều kiện, tại sao phải nhường?”
“Thay vì lãng phí thời gian khuyên nhủ bố, con mau đi ôn bài đi! Bố không biết chữ, nhưng con gái bố có tiền đồ rộng mở, tương lai là niềm tự hào của cả nhà!”
Bố tôi không biết rằng, việc tôi có thể học tốt như vậy không chỉ nhờ vào một năm đèn sách vừa qua, mà còn là nhờ tích lũy từ kiếp trước.
Cũng phải cảm ơn Mục Hoài Chi—vì muốn theo kịp anh ta mà tôi đã lao đầu vào học.
Chính trị, văn học, thậm chí cả tiếng Anh, tôi đều có nền tảng nhất định.
Mục Hoài Chi…
Tim tôi bỗng giật mạnh.
Tôi nghĩ đến một khả năng.
Bố tôi từ trước đến nay luôn được người trong làng kính trọng.
Từ trong thôn đến ngoài xã, ai mà không khen ông?
Làm sao có thể bỗng dưng xuất hiện những lời đồn như thế này?
Hơn nữa, bố tôi luôn ngay thẳng, suất thi đại học của tôi chắc chắn là hợp lệ, đây là chuyện có thể chứng minh rõ ràng.
Vậy thì…
Ai là người đã tung tin đồn?
Là Mục Hoài Chi hay Lâm Noãn Noãn?
Lửa giận trong lòng tôi bùng lên.
Rõ ràng tôi đã tránh xa bọn họ, vậy mà họ vẫn không chịu buông tha tôi.
Đã đành là nhắm vào tôi, nhưng bây giờ còn khiến bố tôi chịu điều tiếng!
Tôi có thể không đi thi, nhưng tôi không thể để bố tôi bị vu oan.
Ông ấy không nói ra, nhưng trong lòng chắc chắn rất khó chịu.
Tôi không khuyên bố nữa, mà đi thẳng đến khu nhà của nhóm trí thức.
Mục Hoài Chi dường như đã biết trước tôi sẽ tìm đến, nên đã chờ sẵn từ lâu.
“Anh còn tưởng em sẽ đợi thêm một thời gian nữa mới tìm anh, không ngờ lại nhanh như vậy.
Anh Anh của anh đúng là thông minh, kiếp này anh càng thích em hơn rồi.”
Anh ta thản nhiên gõ nhẹ lên xấp giấy trên bàn, giọng điệu đầy đe dọa:
“Muốn dẹp yên tin đồn, rửa sạch tiếng oan cho bố em?”
“Lại còn muốn tham gia kỳ thi đại học?”
“Anh Anh, chỉ cần em ký vào đơn đăng ký kết hôn này, hai ta thành vợ chồng, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết.”
Trên tờ đơn, cái tên Mục Hoài Chi đã được ký gọn gàng.
Chữ viết của anh ta còn ngay ngắn hơn bình thường, nét nào nét nấy đều thể hiện sự trịnh trọng của anh ta với đơn đăng ký này.
Nhưng tôi chỉ cảm thấy chán ngấy.
“Mục Hoài Chi, anh thấy chuyện này có ý nghĩa sao? Một cuộc hôn nhân như thế này, anh nghĩ rằng chúng ta có thể hạnh phúc sao?”
Tôi thật sự không hiểu nổi anh ta đang nghĩ gì.
t.r.u.y.e.n n’h”a b#o
Hay là vì đời này anh ta đã có được Lâm Noãn Noãn, nhưng lại không thể có được tôi, nên tôi bỗng trở thành chấp niệm của anh ta?
Mục Hoài Chi đặt một cây bút máy vào tay tôi, giọng điệu đầy nghiêm túc:
“Chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Anh đã lên trấn tìm thầy Lưu, xem qua bài tập của em. Với năng lực hiện tại của em, dù có kém một chút cũng vẫn có thể đỗ trường cao đẳng.
Đến lúc đó, em sẽ không còn là kẻ mù chữ, không còn phải chịu những lời dèm pha nữa.
Chờ đến năm 1981, chúng ta cùng nhau về thành phố, đợi Quân Quân ra đời, rồi cùng nhau sống một cuộc sống viên mãn—chẳng phải rất tốt sao?
Anh Anh, sao em lại không chịu hiểu?”
Tôi bật cười nhạt, biết rằng có nói thêm cũng vô ích.
Nhưng ít nhất, tôi đã biết rõ nguồn gốc của những lời đồn, vậy thì giải quyết sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Thấy tôi không ký mà quay người rời đi, Mục Hoài Chi cũng không vội vàng đuổi theo.
Anh ta chắc chắn rằng tôi sẽ còn quay lại tìm anh ta.
Có một điều anh ta nói đúng—kiếp này tôi đã trở nên thông minh hơn.
Tri thức đã khiến tôi mạnh mẽ, giúp tôi không còn mù quáng hy sinh cả đời vì một người đàn ông.
Giúp tôi không còn phải chấp nhận số phận an bài.
Sáng hôm sau, không biết từ đâu lại rộ lên tin đồn bố tôi bòn rút công điểm, lạm dụng chức quyền.
Chuyện càng lúc càng lớn, đến mức tổ chức phải cử người xuống điều tra.
Ngay cả mẹ tôi cũng khuyên tôi từ bỏ:
“Anh Anh, bố con không nói ra, nhưng con cũng thấy đó, tóc bạc của ông ấy ngày càng nhiều.
Nếu không phải năm nay, thì sang năm thi đại học cũng được mà?”
“Không được thì… tìm Mục Hoài Chi đi, để nó nói giúp bố con vài lời.
Tuổi của ông ấy, không chịu nổi đâu…”
“Anh Anh, bố con là trụ cột trong nhà, nếu ông ấy gục ngã, nhà mình biết phải làm sao đây?”
…
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ đồng ý.
Kỳ thi đại học vẫn còn đó, năm sau thi cũng được, tôi có đủ tự tin để vượt qua.
Huống hồ, sang năm số lượng người thi đại học sẽ không bị giới hạn như năm nay, chuyện này cũng sẽ không xảy ra nữa.
Nhưng kể từ sau cuộc trò chuyện với bố, tôi đã thay đổi suy nghĩ.
Bố tôi cả đời ngay thẳng, chính trực.
Ông không làm gì sai, vậy thì cứ để họ điều tra, dù có lật tung cả thôn lên, cũng chẳng tìm được bằng chứng nào.
Nếu tôi thực sự phải nhờ đến Mục Hoài Chi để giải quyết chuyện này, chẳng khác nào tự khẳng định bố tôi có tội.