Kiếp trước, để gả cho Cố Duyên, ta chẳng tiếc t r e o c ổ trước cửa nhà hắn ta để ép cưới.
Tuy chưa chết, nhưng ta đã hóa điên.
Ta sống trong điên dại suốt bốn năm, chịu đủ mọi khổ nhục, cuối cùng c h ết rét trong đêm tuyết.
Còn Cố Duyên, hắn ta cầm bạc của ta, cưới vợ, sinh con, sống sống sung túc viên mãn.
Khi trọng sinh tỉnh lại, ta đang lơ lửng trên cửa nhà Cố gia.
Người nhà họ Cố chỉ đứng nhìn, ai nấy vẻ mặt đều khinh miệt như đang xem trò vui.
Đời này sống lại, ta quyết không yêu bất kỳ `ai nữa, chỉ sống vì bản thân mình.