Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại KIẾP NÀY TA CHỈ YÊU BẢN THÂN MÌNH Chương 4 KIẾP NÀY TA CHỈ YÊU BẢN THÂN MÌNH

Chương 4 KIẾP NÀY TA CHỈ YÊU BẢN THÂN MÌNH

3:51 chiều – 27/12/2024

10.

Chuyện ta bị hung phạm khống chế, dưới lệnh của Cố Cảnh Chi, không bị lan truyền ra ngoài.

Mọi thứ trở lại như cũ. Ta cũng không dám gửi lễ vật cho Cố Cảnh Chi nữa, nhưng lại nhờ Đỗ Quyên hai lần mang cơm tối cho hắn.

“Người cao quý như Cố đại nhân, vậy mà ăn cơm cùng hạ nhân.”

Đỗ Quyên về nhà, vừa thương vừa cảm thán, “Tiểu thư, sau này chúng ta mỗi ngày đều mang cơm tối cho Cố đại nhân được không?”

“Chỉ cần Cố đại nhân đồng ý, ta không phản đối.” Ta cúi đầu tính sổ sách, Đỗ Quyên ghé lại gần, mắt đầy tinh ranh:

“Tiểu thư, nếu người phải gả chồng, gả cho Cố đại nhân thì sao?”

Ta bật cười, nhéo má nàng: “Ngươi vừa nói người ta cao quý, ngươi nghĩ hắn sẽ thành thân với ta sao?”

“Chuyện đó chưa chắc, tiểu thư nhà chúng ta xinh đẹp thế cơ mà.”

“Thế ngày mai ta đi quyến rũ hắn nhé? Thả chút mị lực, khiến hắn thần hồn điên đảo, không thành thân với ta không được, được không?”

Ta vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Đỗ Quyên cứng lại. Nàng kéo khóe miệng, gọi:

“Cố… Cố đại nhân!”

Cố Cảnh Chi?

Hắn đến từ khi nào? Có phải nghe thấy lời ta vừa nói không? Ta xấu hổ đến mức không dám quay đầu.

“Ta đến trả hộp thức ăn.” Cố Cảnh Chi từ tốn bước vào, đặt hộp thức ăn xuống trước mặt ta, giọng bình thản:

“Món tối nay rất ngon.”

Ta cúi đầu, vội đáp: “Đại nhân thích là tốt rồi…”

Hình như hắn khẽ cười.

Ta ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn.

Hắn cũng nhìn ta, khóe môi cong nhẹ, sau đó quay người rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thán rằng Cố Cảnh Chi quả là người có tu dưỡng.

Vì những lời ta vừa nói với Đỗ Quyên thật sự quá suồng sã, nhưng hắn nghe thấy lại không tỏ vẻ gì khó chịu.

Sau đó, vì xấu hổ, ta không để Đỗ Quyên mang cơm tối đến nữa.

Thời gian thấm thoắt, đến tháng mười. Khánh An đón ba ngày tuyết lớn, ta và Đỗ Quyên cùng quét tuyết trước cửa.

Trước cửa nhà bên cạnh, hai chiếc xe ngựa dừng lại.

Xe vừa dừng, Cố Duyên từ trong bước ra. Ánh mắt hắn quét qua, dừng lại trên người ta, rồi lạnh nhạt nhìn sang hướng khác.

“Đới Khanh Dao,” Cố Linh Dục chống nạnh, trừng mắt nhìn ta, “Ta vừa từ nhà tẩu tẩu trở về. Ca ca ta đã thành thân từ đầu năm, đến lúc đó đừng có lại đến nhà ta treo cổ.”

Ta quay sang hỏi Đỗ Quyên: “Từ đâu lại xuất hiện con chó sủa bậy, nghe tiếng sủa đã biết là loại gian lười tham lam, thật khiến người ta chán ghét.”

Cố Linh Dục chỉ vào ta, hét lên: “Đới Khanh Dao, đến lúc đó người khóc sẽ là ngươi!”

“Ta có khóc cũng chỉ khóc trước mộ huynh muội hai người  thôi.” Ta lạnh lùng cười, “À không, mộ của các người ta cũng không khóc. Có kẻ không xứng để ta liếc mắt nhìn.”

Cố Duyên ngạc nhiên nhìn ta, ánh mắt mang theo chút dò xét.

Ngày mười hai tháng mười, tiểu thư nhà họ Chu làm lễ cập kê, mời hơn nửa thành đến dự.

Nhà họ Chu là danh gia vọng tộc, Chu lão gia trước đây quan hệ rất tốt với phụ thân ta, nên ta cũng đến.

Nhà họ Chu vô cùng náo nhiệt, nhưng ta quen biết ít người, bèn tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, định ở lại thêm một khắc rồi lặng lẽ rời đi.

Vừa ngồi chưa lâu, ta liền thấy Cố Duyên cùng một vị tiểu thư xinh đẹp bước tới.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong ánh mắt đầy vẻ tình ý, khiến ta thấy ghê tởm. Ta đứng dậy định rời đi, nhưng họ đã bước vào, lại còn nhìn thấy ta.

“Sao nàng lại ở đây?” Cố Duyên nhìn ta cảnh giác.

“Cố công tử bị bệnh à? Ta đến trước, ta còn muốn hỏi công tử sao cứ như ma ám theo ta mãi.” Ta kéo Đỗ Quyên rời khỏi, nói một câu: “Thật xui xẻo.”

Vị tiểu thư ngơ ngác nhìn ta, hỏi: “Cố công tử, vị này là…?”

“Đới Khanh Dao.” Cố Duyên trầm giọng nói, “Nàng đứng lại!”

“Tránh ra.” Ta đẩy hắn ra, bước ra khỏi đình.

Ai ngờ Cố Duyên đuổi theo, kéo tay ta lôi vào rừng trúc bên cạnh.

“Đới Khanh Dao, nàng rốt cuộc muốn gì?”

“Lời này phải là ta hỏi cố công tử.” Ta giật tay ra, ở thêm một khắc với hắn, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Nàng…” Cố Duyên nhìn ta chằm chằm, ánh mắt tối lại: “Được, được! Xem như nàng lợi hại.”

Ta quay lưng bước đi.

“Đới Khanh Dao,” bỗng hắn lại đuổi theo, từ phía sau ôm lấy ta, “Nàng đừng đi.”

11.

“Ta đã hủy hôn với tiểu thư họ Vương rồi.”

“Mỗi lần tiếp xúc với nàng ấy, trong đầu ta đều nghĩ đến nàng.” Cố Duyên ôm chặt lấy ta, “Không phải ta không thích nàng , chỉ là vì cái chết của phụ thân chúng ta, tâm ta vẫn còn khúc mắc.”

“Nhưng giờ ta đã nghĩ thông suốt, những điều khác đều không quan trọng, chỉ có nàng mới là quan trọng nhất.”

Yêu ta? Là vì phương thức cũ không hiệu quả, giờ hắn lại dùng chiêu khổ tình để thuyết phục ta sao?

“Yêu ta như mạng sống?” Ta đẩy hắn ra, chỉ tay về phía hồ nước lạnh băng bên cạnh, “Vậy cố công tử nhảy xuống đi, chứng minh xem cố công tử yêu ta như mạng sống thế nào.”

Cố Duyên nắm tay ta, “Đới Khanh Dao, đừng làm loạn nữa. Ta xin lỗi, chúng ta hòa giải được không?”

Ta bật cười.

Cười bản thân thật đáng thương, tại sao trước đây lại không nhìn rõ được sự giả tạo của Cố Duyên?

“Nàng cười rồi? Tốt quá, ta biết trong lòng nàng vẫn còn có ta.” Cố Duyên cảm động, mắt đỏ lên: “Ngày mai ta sẽ nhờ mối mang sính lễ đến nhà nàng, chúng ta sớm thành thân, có được không? Ta không thể đợi được nữa.”

Ta giơ tay, tát thẳng vào mặt hắn.

Hắn sững sờ nhìn ta.

“Yêu ta? Cố công tử là yêu tiền của ta thì đúng hơn. Ngươi muốn cưới ta, âm thầm hại chết ta để nuốt trọn tài sản đúng không?”

“Nàng…. nàng sao có thể nghĩ về ta như vậy? Là ai nói với nàng những lời điên rồ này?”

“Cố Duyên, nhìn thấy ngươi, ta chỉ cảm thấy buồn nôn.” Ta cúi xuống, thấp giọng nói bên tai hắn.

Lau nước mắt, ta xoay người bước đi. Không xa, Chu lão gia đang đi cùng Cố Cảnh Chi về phía này. Ta chỉnh lại y phục, bước lên hành lễ.

Cố Cảnh Chi nhìn ta một cái, khẽ gật đầu.

Ta cúi đầu, bước nhanh rời đi.

Tối đó, ta bận rộn ở hiệu thuốc đến muộn, trên đường về nhà, ta bất ngờ gặp Cố Cảnh Chi.

“Cố đại nhân?” Ta bước lên chào, “Muộn thế này, ngài vẫn chưa nghỉ sao?”

Cố Cảnh Chi không trả lời câu hỏi của ta, mà hỏi lại: “Cô nương đây là đang về nhà?”

Ta gật đầu, “Hiệu thuốc việc nhiều, dân nữ bận rộn quên cả giờ giấc.”

Hắn khẽ ho một tiếng, “cô nương về nhà, ta tiện đường tiễn cô nương.”

Sao tự dưng lại nói muốn tiễn ta?

Ta tò mò nhìn hắn: “Đại nhân bị bệnh sao?”

“Trời lạnh, không sao.” Hắn nhàn nhạt đáp.

Tuyết trên mặt đất chưa tan, con phố vắng lặng chỉ còn tiếng bước chân của ta và hắn. Ta nhất thời không biết nói gì, đành lôi chuyện tiệm thuốc ra trò chuyện.

Hắn cũng không ngắt lời, yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một hai câu.

Đến trước cửa nhà, hắn ra hiệu cho ta vào. Ta cười, hành lễ: “Đa tạ đại nhân, ngài đi thong thả.”

“Ừ.” Cố Cảnh Chi nhìn ta thật sâu, khoanh tay, ung dung quay lại con đường cũ.

Ta có chút thắc mắc, chẳng lẽ hắn không ngủ được nên ra ngoài dạo đêm?

Nhưng dù là đi dạo, cũng không đi xa như vậy chứ.

Ta mỉm cười lắc đầu, không nghĩ ngợi thêm, vừa định bước vào cửa, thì chợt nghe có người phía sau gọi ta:

“Đới Khanh Dao, đây chính là lý do nàng thay lòng đổi dạ sao?”

Cố Duyên đang khập khiễng bước tới, không chỉ vậy, mặt hắn còn sưng vù.

“Ngươi bị đánh à?” Ta bật cười, “Người đánh ngươi đúng là Bồ Tát sống.”

Cố Duyên tức đến mức một lúc lâu không nói nên lời.

12.

Ngày hôm sau, trong thành Khánh An đã lan truyền lời đồn rằng ta và Cố Cảnh Chi có quan hệ mờ ám.

Nhưng không đợi ta xử lý, những tiếng đồn ấy đã biến mất.

Vài ngày sau, Lộc Phong, người hầu thân cận của Cố Cảnh Chi, đến tìm ta để bốc thuốc. Ta kinh ngạc hỏi: “Cố đại nhân bị bệnh sao?”

Ta chợt nhớ đến cơn ho của hắn hôm trước.

“Bệnh mấy ngày nay rồi, ta khuyên nên mời đại phu, nhưng đại nhân lại nói không sao.” Lộc Phong thở dài, rồi như nhớ ra điều gì, nói thêm: “À, còn chuyện lời đồn bên ngoài, cô nương không cần lo, đã được xử lý xong rồi.”

Thì ra là Cố Cảnh Chi giải quyết, bảo sao lời đồn biến mất nhanh như vậy.

Ta tự mình bốc thuốc, hỏi Lộc Phong có biết sắc thuốc không. Hắn ngập ngừng: “Không biết, hay là Đới cô nương sắc giúp?”

“Được.” Ta lấy một ấm thuốc mới, nói: “Vậy giờ ngươi dẫn ta qua đó.”

Lộc Phong và Đỗ Quyên liếc nhìn nhau, nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Ta khó hiểu nhìn họ: “Hai người lén lút làm gì thế?”

Đỗ Quyên giành lấy đồ ta đang cầm, giục: “Tiểu thư mau đi, đại nhân đang bệnh mà.”

Chúng ta đến nha môn. Trong thư phòng của Cố Cảnh Chi có người, ta liền vào bếp sắc thuốc. Đỗ Quyên và Lộc Phong không biết chạy đi đâu, suốt cả buổi chiều không thấy bóng dáng.

Sau khi sắc xong, ta bưng thuốc đến thư phòng. Qua cánh cửa, ta nghe thấy tiếng Lộc Phong nói:

“Đới cô nương vừa nghe tin ngài bệnh, vội đến mức làm rơi cả chén trà trên tay, lập tức bốc thuốc mang đến.”

“Đới cô nương  còn không cho tiểu nhân động tay, nói phải tự mình sắc thuốc cho ngài uống.”

“Gia, ngài thích Đại Cô Nương, chắc chắn cô ấy cũng biết.”

Cố Cảnh Chi ho vài tiếng, giọng khàn khàn: “Ngươi rảnh rỗi ngồi đây nói chuyện với ta, chẳng bằng đi giúp nàng ấy làm việc.”

“À, vậy tiểu nhân đi xem đây.”

Ta vội vàng xoay người ra ngoài, giả vờ như vừa mới đến. Lộc Phong thấy ta liền cười tươi đón lấy khay thuốc, thì thầm: “Đại nhân biết cô nương tự mình sắc thuốc cho ngài, không biết vui đến mức nào. Vừa rồi còn trách tiểu nhân không đi giúp cô nương, để cô nương phải vất vả một mình.”

Ta nhìn Lộc Phong, vừa buồn cười vừa bất lực, nói: “Đại nhân đến Khánh An, chỉ mang theo mình ngươi, xem ra ngươi cũng là nhân tài.”

Lộc Phong ngẩn người.

Ta cầm khay thuốc đi vào thư phòng.

Cố Cảnh Chi ra hiệu cho ta ngồi xuống.

“Người hầu của ngài đúng là miệng lưỡi trơn tru.” Ta cười nói, “Cả hai đầu đều dỗ dành.”

Cố Cảnh Chi nhướng mày, đáp: “Hắn cũng không tệ lắm, lời nói không giả.”

Ta hơi sững người.

Hắn chỉ vào ấm thuốc trên tay ta, ta vội lấy lại tinh thần, rót thuốc ra: “Đại nhân nên giữ gìn sức khỏe, việc tích tụ ở Khánh An quá nhiều, đại nhân không có ba đầu sáu tay, không thể làm hết được đâu.”

Ta chờ hắn uống xong, rồi rót trà cho hắn.

“Ta còn vài việc phải xử lý, cô nương cứ ngồi đây. Chỗ kia có sách, nếu muốn, có thể đọc.”

Ta cười đáp, lấy một quyển sách, nhưng chỉ lật qua loa. Thật ra từ nhỏ ta không thích đọc sách, chỉ tính toán và buôn bán là học rất nhanh.

Mẫu thân ta từng cười nói, hễ ta cầm sách là sẽ ngủ.

Quả nhiên, lật vài trang ta đã thấy buồn ngủ. Lại sợ thật sự ngủ mất, bị hắn chê cười, ta đành nhìn quanh. Chợt thấy ở góc bàn có một lá thư vẽ hoa mai.

Chữ trên thư rất đẹp, là lối tiểu khải tinh tế, dường như của một nữ nhân.

Ta khựng lại, hình như chưa từng nghe nói Cố Cảnh Chi đã thành thân, chẳng lẽ là thư của vị hôn thê?

Hắn bất ngờ ngước lên nhìn ta, ta vội cụp mắt tiếp tục giả vờ đọc sách. Hắn khẽ cười, hỏi: “Quyển này nói về luật pháp, Đới cô nương cũng thích?”

“À!” Ta đến giờ còn chưa đọc nổi một chữ, thật không biết quyển sách nói gì.

Hắn đứng dậy, lấy một quyển khác đưa cho ta.

“Du ký, có lẽ cô nương sẽ thích.” Hắn nói.

“Ồ, ồ.” Ta nhận lấy quyển sách, cúi đầu xem. Quả nhiên, du ký thú vị hơn nhiều.

Cố Cảnh Chi sửa xong một bản công văn, ngẩng đầu lên thấy ta đang cười, bèn hỏi: “Thấy gì mà vui thế?”

“Ở đây viết, có một vị công tử si mê một tiểu thư, muốn cầu thân nhưng không dám, liền giả làm nữ tử để vào làm nha hoàn của nàng.”

“Không ngờ tiểu thư ấy muốn tắm, công tử lúc đó lương tâm trỗi dậy, vội vàng tránh đi, nhưng không cẩn thận trượt chân ngã xuống lầu, cuối cùng trở thành thái giám.”

Ta đọc xong, đưa sách cho hắn: “Ngài xem thử đi.”

Ta vừa nói xong, Cố Cảnh Chi không trả lời, chỉ nhìn ta, gò má thoáng đỏ.

Ta ngẩn người, rồi mặt ta cũng đỏ bừng lên.