Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại KIẾP NÀY TA CHỈ YÊU BẢN THÂN MÌNH Chương 6 KIẾP NÀY TA CHỈ YÊU BẢN THÂN MÌNH

Chương 6 KIẾP NÀY TA CHỈ YÊU BẢN THÂN MÌNH

3:52 chiều – 27/12/2024

Còn nói tẩu tẩu mới không cho ca ca  tiền tiêu, khiến huynh ấy  phải đến mượn tiền của nàng để đi giao thiệp.

Nghe xong, ta chỉ cười.

Nhà bên dọn đến một đôi vợ chồng mới thành thân. Người vợ thích trồng hoa, cả vườn đầy hoa hồng leo. Mỗi khi hoa nở, ta đứng trong sân nhà mình cũng ngửi thấy mùi thơm.

Mùa xuân, hoa nhà họ leo qua tường sang vườn nhà ta. Ta không khách sáo, lén cắt một nhánh đem về trồng. Không ngờ đến mùa thu, hoa nhà ta cũng nở rộ.

Nhưng năm nay, vào mùa thu, Thánh thượng băng hà, thái tử yếu ớt lên ngôi, công chúa An Ninh cúi đầu xưng thần.

Chu lão gia nói rằng Cố Cảnh Chi vẫn bị giam trong Tông Nhân Phủ, chưa được thả ra.

Tông Nhân Phủ không phải nhà lao, nghe nói có ăn uống, có người hầu hạ, chỉ là không được rời đi.

Mùa xuân năm sau, ta đến Trường Bình Châu mở y quán, thăm bến tàu và ăn thử bánh bao thịt lừa.

Không chỉ vậy, ta còn thuê được 180 mẫu đất làm vườn dược liệu.

“Tiểu thư,” Đỗ Quyên từ ngoài trở về, lau mồ hôi, nói: “Hôm nay thật nóng. Trên đường về, có người ngất xỉu.”

Ta đang chỉnh lý đơn thuốc, thuận miệng đáp: “Ừ, Trường Bình nóng hơn Khánh An nhiều. Không phải gần biển sao? Sao lại nóng thế?”

“Năm nay nóng đặc biệt hơn mọi năm, cũng không biết vì sao.” Đỗ Quyên uống một ngụm nước.

“Hôm nay là ngày mấy tháng Chín?” Ta hỏi nàng.

“Hôm nay là mùng bốn, vậy mà vẫn nóng. Người nói có lạ không?” Đỗ Quyên ngồi ở cửa y quán ăn bánh bao, nhìn thấy một bà cụ ngồi bên đường thở dốc, liền mang cho bà cụ một chén trà mát.

“Tiểu thư, bà cụ cũng ngất rồi.” Đỗ Quyên chạy về báo: “Người mau ra xem.”

16.

“Lại ngất thêm một người?” Ta hỏi.

Hôm nay tuy có chút oi bức, nhưng dù sao đã là tháng Chín, làm sao nóng đến mức khiến người ngất xỉu liên tục?

“Ngươi đi rửa tay, ta ra xem thử.” Ta bước ra ngoài, nhìn thấy bà cụ ngất xỉu trên đất, mặt tái nhợt, thở hổn hển. Ta cẩn thận bắt mạch cho bà cụ.

“Đỗ Quyên!” Ta ngẩng đầu lên. Đỗ Quyên sợ hãi, ngã ngồi xuống đất, lắp bắp: “Mơ… mơ thành thật rồi?”

Những điều ta chờ đợi, phòng bị, lo sợ, đã đến!

“Làm sao bây giờ?” Đỗ Quyên lúng túng không biết làm gì. Ta nói: “Đừng sợ, làm theo những gì ta từng dạy ngươi.”

Đỗ Quyên gật đầu, gọi người hầu trong nhà. Tất cả đều bịt khăn che mũi miệng, đưa bà cụ ra trang trại ở ngoại thành. Ta rửa tay, thay y phục, tìm các đại phu trong phố, nói cho họ biết về dịch hạch.

Ta quen biết với các đại phu, tuy rằng họ chưa từng gặp dịch hạch, nhưng đều biết cách dùng thuốc.

Nói xong với họ, ta cùng một số đại phu lớn tuổi và có uy tín đến phủ nha của Trường Bình Châu. Khi nghe tin, tri phủ sợ đến mức ngồi phịch xuống, uống ba chén trà, hỏi liên tục hơn chục lần phải làm sao.

Ta không nói gì, để lão đại phu Lưu, người uy tín nhất, sắp xếp chỉ huy.

Chuyện như thế này, không thể để người ta nghĩ rằng ta đã biết trước, nếu không sẽ bị nghi ngờ là do ta gây ra.

May mắn thay, lão đại phu Lưu là người có tài, sắp xếp rất chu đáo.

“Đại nhân,” ta nói thêm, “Ta nghĩ việc cấp bách hiện nay là phong tỏa tất cả các lối ra vào, không cho bất kỳ ai ra vào!”

Tri phủ họ Vương nhìn ta với vẻ kinh hoàng: “Không cho ra vào?”

“Đại nhân, nơi này cách kinh thành chỉ trăm dặm, ngài không thể trì hoãn.”

“Được, được, được! Bản quan lập tức làm ngay!”

Tri phủ Vương vừa ra khỏi cửa thì vấp ngã, lại bò dậy gọi người thi hành.

Lão đại phu Lưu quay sang nhìn ta, trên gương mặt già nua lộ rõ vẻ quyết tâm: “Đới đại phu, trận chiến này, chúng ta là tiên phong.”

Ta gật đầu.

Tri phủ Vương tuy năng lực bình thường nhưng rất nghe lời, làm việc cũng nhanh chóng.

Về mặt chữa trị và điều phối, ông ta hoàn toàn nghe theo chúng ta. Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, mọi biện pháp mà lão đại phu Lưu đề xuất, cộng với những ý kiến bổ sung của ta, đều được thực hiện.

Dẫu vậy, hiệu thuốc Đới gia vẫn chật kín dân chúng. Ta đứng trên chỗ cao nhất, lớn tiếng nói với mọi người:

“Thuốc, nhất định có! Nhưng bây giờ về nhà, tự bảo vệ và phòng ngừa cho bản thân còn quan trọng hơn việc mua thuốc.”

“Đừng hoảng loạn, đừng sợ. Có chuyện gì cứ đến tìm đại phu!”

Mọi người đều nhìn ta, có người hỏi: “Đới đại phu, chúng tôi có thể tin ngài không?”

Ta nghiêm túc nhìn hắn, đáp: “Có thể!”

Lúc này, mọi người mới giải tán.

“Đi mời chú La, người đánh mõ, đến đây.” Ta dặn dò một người hầu.

Không lâu sau, chú La đến. Ta đưa cho chú một tờ giấy: “Trên đây có mười câu, nói về cách phòng ngừa, chữa trị và giữ gìn sức khỏe. Ngươi  thông báo tất cả người đánh mõ, mỗi lần gõ mõ phải đọc to một lần.”

“Việc này… có ích không?” Chú La hỏi.

“Có! Nếu không nhắc nhở, nhiều người sẽ sinh lòng chủ quan.”

“Được, Đới đại phu đã tin tưởng, tiểu nhân nhất định làm chu đáo.” Chú La trịnh trọng đặt tờ giấy vào ngực áo, nói: “Không ngờ ta cũng có ngày được vì nước vì dân mà làm việc.”

Dịch hạch ở Trường Bình Châu được báo lên triều đình, đồng thời lan truyền ra các châu huyện lân cận, khiến mọi người vô cùng hoảng loạn.

Bận rộn ba ngày liền, số bệnh nhân không ngừng tăng. Tri phủ Vương dẫn người dựng nhà tranh, bố trí cho bệnh nhân trú tạm.

Dược liệu trong vườn thuốc của ta lúc này phát huy tác dụng. Đỗ Quyên vừa phơi thuốc vừa thở phào: “May mà tiểu thư sớm trồng nhiều dược liệu như vậy.”

Ta cùng tất cả các đại phu chia thành các nhóm, luân phiên túc trực ngày đêm không ngủ.

Khi ta đang ngồi xổm cho bệnh nhân uống thuốc, Đỗ Quyên chạy vào, thở hổn hển: “Tiểu thư, vừa rồi ta nghe người ta nói, đại nhân đã bỏ trốn.”

Ta ngẩn người, làm đổ thuốc, vội vàng lau đi: “Khi nào hắn trốn?”

Cố Cảnh Chi cam tâm tình nguyện ở lại Tông Nhân Phủ bốn năm, sao giờ lại đột nhiên trốn?

“Không ai biết.” Đỗ Quyên đáp.

Ta gật đầu, vừa định nói thì có bệnh nhân mới được đưa vào. Ta đưa bát thuốc cho Đỗ Quyên: “Tiếp tục cho hắn uống, ta đi xem bệnh nhân mới.”

17.

Từ sáng đến tối, từ tối đến sáng.

Bận rộn năm ngày liền, ta và các đại phu tựa vào góc nhà nghỉ ngơi. Tri phủ Vương cũng ngồi bệt cùng chúng ta, uống một ngụm trà thô, rồi chửi: “Lúc này còn đấu đá nội bộ.”

Ta khó hiểu: “Sao vậy?”

“Tin đồn từ kinh thành nói rằng Thánh thượng không phải chân mệnh thiên tử, sau khi lên ngôi, bị thiên đạo trách phạt, dân chúng phải chịu khổ.”

Ta cười nhạt. Lời đồn này nghĩ cũng biết là do ai tung ra.

Xem ra công chúa An Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Không có tác dụng gì đâu. Thánh thượng đã đăng cơ, chẳng lẽ còn có thể đổi người khác lên ngồi ngai vàng?” Đại phu Triệu nói.

“Chưa chắc đâu. Thánh thượng nghe tin này mà tức đến thổ huyết.” Tri phủ Vương hạ giọng, thở dài: “Công chúa An Ninh hiện đã thay quyền chấp chính.”

Chúng ta ai nấy đều kinh hoàng.

Chẳng lẽ thật sự để một người tâm địa bất chính như công chúa An Ninh lên làm hoàng đế sao?

“Nhưng triều đình nhiều người phản đối, dù sao công chúa An Ninh cũng là nữ tử, việc này cũng không dễ dàng gì.”

Ta định nói thì bỗng thấy ở quan đạo xa xa có hai người đang nhìn về phía này. Ta nhìn thêm một lát, nhưng họ bỏ đi. Đợi ta bận xong hai bệnh nhân rồi ra ngoài, lại thấy hai người đó đang lén lút ở góc tường.

“Các ngươi đang làm gì?” Ta bước tới hỏi.

Hai người vừa nhìn thấy ta, liền chộp lấy y phục dưới đất bỏ chạy. Ta lập tức hét lên: “Người đâu, bắt lấy chúng!”

Hai người bị bắt nhưng đã cắn thuốc độc tự sát.

Mọi người đều khó hiểu trước hành động của họ.

“Trộm… trộm y phục của bệnh nhân, để làm gì?” Tri phủ Vương run rẩy hỏi.

“Để truyền đi.” Ta nhìn hắn, nói: “Trường Bình Châu đang kiểm soát rất tốt, có kẻ muốn dịch hạch lan rộng.”

Tri phủ Vương mặt tái nhợt, gần như đứng không vững: “Chúng… chúng sao dám làm thế?”

“Súc sinh!” Lão đại phu Lưu chửi.

“Đại nhân, các trạm kiểm soát cần nghiêm ngặt hơn, tuyệt đối không được để chuyện này lan ra ngoài.” Hiện tại, các vùng lân cận chưa phát hiện dịch hạch. Nếu lan ra, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Tri phủ Vương làm theo lời chúng ta.

Nửa đêm, ta ra khỏi lều tranh để hít thở không khí. Chợt thấy ánh sáng lạnh lóe lên từ khu rừng bên cạnh, ngay sau đó, một người cầm dao xông ra.

Hắn nhận ra ta, liền giơ dao lao thẳng tới.

Ta lùi lại, nhưng tốc độ của lưỡi dao rất nhanh, kèm theo tiếng gió, từ trên chém thẳng xuống mặt ta. Trong đầu ta trống rỗng. Đúng lúc đó, một bàn tay từ trên giơ ra, chặn lấy lưỡi dao.

Lưỡi dao không rơi xuống, nhưng một giọt máu nhỏ lên mặt ta.

Ta ngồi sụp xuống, lăn sang một bên, ngẩng đầu nhìn người đã cứu mình, rồi sững sờ tại chỗ.

Dù màn đêm rất dày, nhưng ta vẫn nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

“Đại nhân!” Ta kêu lên.

Là Cố Cảnh Chi!