Ngày mà tôi nhận được chẩn đoán ung thư, Tạ Văn đã ở lại công ty làm thêm suốt đêm và không trở về nhà.
Trên dòng trạng thái của anh ấy, tôi là người duy nhất không được nhìn thấy. Trong bức ảnh là anh và một thực tập sinh mới, cả hai cùng ăn chung một suất cơm. Trong khi đó, bát súp gà mà tôi đã dày công nấu cho anh, lại bị anh vứt hờ hững ở góc phòng.
Cho đến khi tôi một mình rời khỏi thế giới của Tạ Văn, anh mới chợt nhận ra tình yêu dành cho tôi đã ăn sâu vào tận xương tuỷ từ lâu.
Nhưng điều đó thì có ích gì?
Tôi đã chết rồi.
Người chết không thể đáp lại những hối hận của người sống.