Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại KHÔNG CÓ CƠ HỘI HỐI HẬN Chương 4 KHÔNG CÓ CƠ HỘI HỐI HẬN

Chương 4 KHÔNG CÓ CƠ HỘI HỐI HẬN

4:49 chiều – 16/10/2024

21

Từ sau lần Tạ Văn đợi tôi ở khu chung cư, mẹ không cho tôi ra ngoài nữa.

Bà mua rất nhiều nguyên liệu, dành cả đêm không ngủ nấu cho tôi những bát canh nóng hổi.

Trước đây, tôi cũng đã từng làm như vậy cho Tạ Văn.

“Ăn chút đi con,” mẹ ngồi bên cạnh tôi, cẩn thận thổi từng thìa canh cho nguội rồi mới đưa tới miệng tôi, “vì mẹ, con ăn một chút thôi.”

Nhưng tôi chẳng thấy đói chút nào.

Bát canh thơm lừng, trên bề mặt còn nổi những vệt dầu vàng óng, nhưng trong mắt tôi, nó chẳng khác gì một đống đồ ăn thừa đã ôi thiu từ lâu. Nhìn lâu một chút thôi cũng khiến tôi buồn nôn không chịu nổi.

“Ọe.”

Đây đã là lần thứ mười ba tôi nôn trong ngày hôm nay.

Trong dạ dày gần như chẳng còn gì, việc nôn khan chỉ khiến tôi trào ra chút axit dạ dày đặc quánh, thiêu đốt cổ họng đau rát.

Cảm giác bỏng rát, cơn đau và sự ngứa ngáy muốn ho không ngừng hành hạ tôi từng giây từng phút.

Đau.

Đau quá.

Những thứ trước mắt như trở thành nơi tôi trút giận.

Tôi điên cuồng đấm mạnh xuống bàn ăn.

“A!”

Bát canh nóng bị lật tung, đổ tràn lên người mẹ. Nước canh nóng bỏng dội lên làn da trắng trẻo của bà, khiến nó ửng đỏ ngay lập tức. Cơn đau làm bà không thể kiềm chế được mà hét lên.

Tôi chết lặng.

“Xin lỗi… xin lỗi…” Những vết bỏng đỏ ửng như dao cứa vào lòng tôi, tôi bật khóc nức nở, nước mắt tuôn rơi như dòng sông vỡ đê, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi… Con không cố ý… Con không muốn mà…”

“Con thực sự không muốn mà…”

Trong cơn đau đớn, tôi cố kéo dài khoảng cách giữa mình và mẹ.

Tôi càng lùi xa, mẹ lại càng tiến gần.

“Không sao đâu, con gái.” Dù mắt bà đã đỏ hoe vì bỏng, mẹ vẫn cố gượng cười, như muốn cho tôi biết bà không sao: “Đừng như thế… đừng sợ…”

“Không sao đâu.”

22

Những cơn đau khiến tâm trạng của tôi trở nên thất thường.

Tôi sợ làm tổn thương mẹ, nên tự nhốt mình trong phòng.

Cả đêm không ngủ.

Khi không thể ngủ, con người ta sẽ tìm việc gì đó để làm.

Tôi nhớ ngày trước từng viết thư tình cho Tạ Văn, lúc đó tôi có rất nhiều giấy viết thư trong phòng, giờ thì chúng cũng có tác dụng.

Giọng mẹ ngoài cửa yếu ớt và đầy khẩn cầu, khiến tim tôi quặn đau từng cơn: “Con gái ơi… ăn chút gì đi, mẹ xin con đấy…”

Tôi ngồi bệt trên sàn, dựa vào cửa, cắn chặt môi để không bật khóc.

“Đừng hành hạ bản thân nữa…” Mẹ nhẹ nhàng gõ cửa, sợ rằng tôi đã ngủ, nhưng cũng lo rằng tôi vẫn tỉnh mà không ăn uống, cứ vài phút lại nhẹ nhàng gõ cửa.

Ngoài cửa bỗng nhiên im lặng.

Rồi mẹ nói:

“Ninh Nguyệt… Mẹ chỉ còn mình con thôi…”

“Mẹ chỉ còn con thôi…”

Tôi nghe thấy tiếng mẹ chậm rãi ngồi xuống sát cửa.

Chỉ một cánh cửa, ngăn cách hai con người.

23

Dạo gần đây tôi lại phải tăng thêm liều thuốc.

Liều cũ đã không còn đủ để xoa dịu cơn đau nữa.

Thỉnh thoảng nghĩ, chi bằng chết đi cho xong.

Mẹ biết được ý nghĩ này, ban đầu bà giận dữ, giơ tay lên định đánh tôi, nhưng cuối cùng tay bà khựng lại giữa không trung, rất lâu sau mới tát nhẹ vào mặt mình.

“Là mẹ không chăm sóc con tốt…” Bà lại muốn tát mình, nhưng lần này tôi đã cố gắng ngăn lại.

“Vì mẹ, con không thể cố gắng sống tiếp được sao?”

Tôi định nói điều gì đó, nhưng lúc ấy hàng loạt thông báo tin nhắn từ WeChat hiện lên.

Mẹ hít một hơi thật sâu, gạt nước mắt: “Có tin nhắn rồi, xem đi con.”

Tin nhắn từ Triệu Dương: “Chị Ninh Nguyệt!! Chị có nói gì với anh Tạ không, anh ấy vừa đuổi việc Hà Tiểu Tiểu rồi.”

Triệu Dương: “Cô ấy đang làm loạn trong công ty kìa.”

Triệu Dương: “Chị nhìn này.”

Anh ấy gửi kèm một đoạn video.

Trong video, Hà Tiểu Tiểu điên cuồng ném đồ đạc, chỉ thẳng vào mặt Tạ Văn, người đang tái mét, và lớn tiếng gào thét: “Tạ Văn! Anh dựa vào đâu mà đuổi việc tôi!”

“Tôi chẳng làm gì sai cả!”

“Chỉ vì cái cô Ninh Nguyệt đó nghĩ chúng ta có gì với nhau, anh lại đi đuổi tôi à?” 

Hà Tiểu Tiểu ném chiếc cốc trên tay xuống sàn, mảnh vỡ văng khắp nơi, “Anh đặt luật lao động ở đâu? Còn tôi, anh coi tôi là gì?”

Tạ Văn giữ nét mặt lạnh lùng nhìn cô ấy nổi giận, đợi đến khi cô ta nguôi bớt mới cúi xuống nhặt lại giấy tờ rơi dưới đất: “Cô chưa phải là nhân viên chính thức, Hà Tiểu Tiểu.”

Hà Tiểu Tiểu như nuốt phải một con ruồi chết, im bặt, rồi quay sang hét vào người đang quay video là Triệu Dương.

“Mày quay cái gì mà quay!”

Đoạn video kết thúc ở đó.

Triệu Dương: “Cô ấy đi rồi, đi rồi.”

Triệu Dương: “Chị Ninh Nguyệt? Chị xem chưa?”

Tôi hít một hơi sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi nhắn tin trả lời: “Chị xem rồi.”

Triệu Dương: “Chị không vui sao? Tiểu tam bị đuổi rồi mà.”

Tôi: “Cũng bình thường thôi.”

24

Sau khi đuổi Hà Tiểu Tiểu, Tạ Văn lại đến tìm tôi.

Anh đứng trước cửa biệt thự, nhấn chuông liên tục. Có vẻ như anh biết tôi sẽ không mở cửa, nên đứng trước chuông camera và nói: “Ninh Nguyệt, về nhà đi.”

“Anh đã đuổi Hà Tiểu Tiểu rồi, đừng giận dỗi nữa.”

Anh vẫn nghĩ rằng tôi chỉ đang giận dỗi.

Giống như cái cách anh nghĩ khi chúng tôi mới bắt đầu ở bên nhau.

25

Tôi và Tạ Văn đến với nhau một cách tự nhiên.

Không có lời tỏ tình chính thức, không có vật đính ước, chỉ là tôi nói: “Tạ Văn, chúng ta ở bên nhau đi.”

Lúc đó, anh không muốn nhận tiền từ cha mình gửi về, cứ mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, anh lại đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi, còn tôi thì đến ngồi đó, ngắm anh làm việc.

Ngày chúng tôi thành đôi là ngày lễ tình nhân.

Tôi ngồi trong cửa hàng, nhìn qua cửa kính, thấy các cặp đôi đi qua từng nhóm nhỏ, lòng tràn đầy ghen tị. Tôi sợ rằng nếu tỏ tình một cách thẳng thắn sẽ bị Tạ Văn từ chối, nên chỉ buột miệng nói đùa: “Hôm nay là lễ tình nhân mà anh vẫn phải đi làm à.”

“Tạ Văn, hay là chúng ta yêu nhau đi.”

Tạ Văn không ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn mì ly vừa pha, đáp lại một cách thờ ơ: “Ừ.”

Tôi suýt nữa tưởng mình đã nhầm lẫn ngày cá tháng tư với lễ tình nhân.

“Thật không?” Tôi nhìn anh, đôi mắt sáng lên.

Tạ Văn vẫn không nhìn tôi, cúi đầu ăn cơm: “Ừ.”

Hôm đó, chàng trai mà tôi đã thích suốt nửa cuộc đời, cuối cùng cũng ở bên tôi.

26

Dù bắt đầu một cách vội vàng, nhưng tôi chẳng thấy phiền lòng gì cả.

Tôi đã nắm lấy ánh trăng thuở nhỏ vào lòng bàn tay rồi.

Thế nhưng, chúng tôi vẫn tiếp tục sống như trước.

Anh bán căn biệt thự cạnh nhà tôi, dùng số tiền đó gửi cho người cha vô trách nhiệm của anh, rồi thuê một căn phòng nhỏ gần cổng trường đại học.

“Vậy có phải em sẽ rất khó tìm anh không?” Tôi hiểu được lý do anh bán căn nhà, nhưng vẫn có chút không vui, “Nếu anh không ngại, anh có thể sống ở nhà em mà.”

“Đừng giận dỗi, Nguyệt Nguyệt.” Tạ Văn xoa nhẹ đầu tôi, như thể tôi chỉ đang làm nũng.

Sau khi tốt nghiệp, anh cùng cô gái thầm mến anh bận rộn khởi nghiệp, cả đêm không về.

Tôi ngồi đợi anh trong căn phòng nhỏ hẹp đó đến tận sáng.

Khi Tạ Văn về, dù biết họ chẳng làm gì, nhưng tôi vẫn không thể xua tan cảm giác tủi thân trong lòng: “Anh có biết em đợi anh ở nhà cả đêm không? Tại sao anh không báo trước cho em một tiếng?”

Anh nói: “Đừng giận dỗi, Ninh Nguyệt.”

Nhìn xem, trong mắt anh, nỗi tủi thân của tôi chẳng khác nào một trò cười.

Tạ Văn mãi mãi không thể hiểu tại sao tôi lại tức giận và quan tâm đến những điều anh không hề làm sai.

Vì trong lòng anh chẳng có chỗ cho ai cả.

27

Chuông cửa reo liên tục.

Mẹ tôi đang băm thịt trong bếp để nấu canh, tiếng chuông của Tạ Văn to đến mức át cả tiếng băm thịt.

“Cạch!”

Âm thanh giống như dao băm mạnh vào thớt.

Mẹ tôi với vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi bếp, tiến thẳng ra cửa và mở toang nó ra:

“Gọi hồn à, Tạ Văn?”

Thấy mẹ tôi, Tạ Văn lập tức đứng thẳng người, cúi đầu một chút: “Mẹ…”

Sau đó, anh nhìn qua mẹ, hướng ánh mắt về phía tôi đang co ro ngồi uống nước nóng bên bàn ăn: “Nguyệt Nguyệt!”

Anh định bước vào.

Nhưng mẹ tôi chặn cửa, không để anh vào.

“Tạ Văn, anh còn mặt mũi đến đây à?”

Tạ Văn vẫn không hiểu anh đã làm sai điều gì.

Giống như hàng trăm lần trước đây.

“Mẹ, mẹ không hiểu đâu…” Giọng của Tạ Văn gần như chìm vào trong không khí, “Đừng nghe Nguyệt Nguyệt nói, cô ấy chỉ đang trẻ con thôi. Giữa con và cô gái đó thật sự không có gì cả.”

“Nếu thực sự có gì, tôi đã không để anh đứng đây rồi.” Người mẹ dịu dàng của tôi giờ đây trở nên kiên quyết lạ thường, bà che chở tôi khỏi mọi điều tổn thương, “Tạ Văn, nếu anh coi tôi là mẹ, thì đừng bao giờ quay lại đây nữa.”

“Mẹ…”

“Cút đi.”