xviii
Mơ hồ tỉnh lại, đập vào mắt là vòm trời tinh vân trong điện Tiên Cung.
“Sư tỷ, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi…”
Cạnh ngọc sàng, Khương Lục hai mắt đỏ hoe, trong đôi mắt khô khốc như thể đã rất lâu rồi không chợp mắt.
Hắn nắm chặt tay áo ta, không chịu buông.
“Tiên lực của ngươi vì sao chỉ còn ba phần?”
“Vì sao lại thổ huyết?”
“Rốt cuộc ngươi đang giấu ta điều gì?!”
Một chuỗi câu hỏi của hắn khiến đầu óc ta choáng váng.
Trong phút chốc không biết phải trả lời cái nào trước.
Chỉ có thể tạm lảng sang chuyện khác:
“Sao ngươi lại ở Tiên Cung?”
“Chúng tiên không làm khó ngươi sao?”
“Hừ, bọn họ đánh không lại ta, nào dám làm khó ta?”
Khương Lục có chút đắc ý, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ta, lại lập tức thu hồi biểu cảm, cụp mắt xuống, trông chẳng khác nào một con chó nhỏ bị bỏ rơi.
“Sư tỷ, cái gọi là ‘quên mất’ mà ngươi nói… rốt cuộc là có ý gì?”
“Lúc ta vừa quay về, ngươi cũng nói ngươi không nhớ ta.”
“Nhưng khi ở nhân gian, rõ ràng ngươi biết ta là ai.”
Ta xoa nhẹ lên mái tóc hắn, tâm trạng vui vẻ mà nhéo nhéo hai má hắn.
Từ trước đến nay, ta vẫn luôn thích hành hạ hắn như thế.
Mà hắn, chưa bao giờ tránh né.
Thậm chí còn chủ động cúi đầu để ta dễ dàng ra tay hơn.
“Ngươi còn nhớ năm đó, ta làm thế nào trở thành Nữ Quân không?”
Khương Lục trầm ngâm trong chốc lát, đáp:
“Vạn năm trước, Thiên Đạo giáng xuống thần chỉ, toàn bộ tiên nhân phi thăng đều phải bước lên Thần Giai đột nhiên xuất hiện ở Đông Ngô Sơn.”
Ta gật đầu, bổ sung:
“Cuối cùng, chỉ có một người có thể bước lên Thần Giai, người đó sẽ trở thành Thiên Giới Chi Chủ.”
“Và người đó… là ta.”
Trong mắt Khương Lục thoáng hiện một tia u ám:
“Thần Giai kia có vấn đề.”
Ta lại gật đầu lần nữa.
“Đúng vậy, Thần Giai sẽ chọn ra người kế vị phù hợp nhất.”
“Nhưng ta vẫn chưa đủ hoàn hảo. Trong lòng ta còn vướng bận tư tình, không thể trở thành một Thần Chủ công chính nhất.”
“Vì vậy, nó đã xóa đi toàn bộ ký ức cùng tình cảm tốt đẹp của ta dành cho ngươi.”
“Rèn đúc ta thành một Thần Chủ hoàn mỹ nhất.”
Sắc mặt Khương Lục trầm xuống đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Ta muốn giết nó.”
Ta bật cười, trêu chọc hắn:
“Thiên Đạo, ngươi định giết bằng cách nào, đồ ngốc~”
“Nó đã đối xử với ngươi như vậy, ta nhất định sẽ tìm cơ hội giết nó.”
Khương Lục không chớp mắt, thẳng thừng đáp, ánh mắt kiên định mà u ám.
“Sư tỷ, bây giờ ta thực sự không phải đang nằm mơ chứ?”
“Ngươi thật sự… không còn ghét ta nữa sao?”
Giọng hắn cẩn trọng đến mức khiến lòng ta vừa chua xót, vừa quặn thắt.
Ta cố gắng đè nén nghẹn ngào trong giọng nói:
“Không phải mơ.”
“Là cơn ác mộng cuối cùng cũng đã chấm dứt.”
Đuôi mắt Khương Lục phiếm đỏ, giọng nói mang theo tia khẩn cầu.
“Vậy… sư tỷ có thể ôm ta một cái không?”
Ta đưa tay, siết chặt người trước mặt vào lòng.
Dường như chỉ có cái ôm chắc chắn như vậy mới có thể xoa dịu sự bất an đã tích tụ trong hắn suốt vạn năm qua.
“Vậy… có thể hôn một cái…”
Ta lập tức nhéo lấy eo hắn.
“Đừng có được voi đòi tiên, Tiểu Khương Lục.”
“Ta đâu còn nhỏ nữa…”
Người trước mặt tủi thân vùi đầu vào hõm cổ ta, nhẹ nhàng cọ cọ, như một con mèo lớn làm nũng.
Rồi nhân lúc ta mềm lòng, hắn nhanh chóng nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi ta.
“Hôn được rồi, thơm thơm ngọt ngọt, là sư tỷ thật rồi.”
Ta: “…”
xix
Những tháng ngày dưỡng thương, thân thể ta dần dần khôi phục.
Còn ta và Khương Lục thì không biết xấu hổ mà làm vô số chuyện hoang đường.
Sống từng ngày như thể ngày cuối cùng.
Chúng tiên trong thiên giới đều dám giận mà không dám nói.
Duy chỉ có Hoa Thần, vì có quan hệ thân thiết với ta, đã vài lần tìm ta khuyên nhủ.
“Nữ Quân, tội nghiệt của Khương Lục sâu nặng, hắn lại còn sa vào ma đạo, làm sao có thể để hắn ở mãi Thiên Giới?”
“Lâu dần, e rằng sẽ sinh ra đại họa.”
Mỗi lần như vậy, ta đều ôn hòa trấn an hắn, bảo hãy đợi thêm chút nữa.
Đợi ta hoàn toàn khôi phục, tự khắc sẽ xử lý Khương Lục một cách công bằng.
Nhưng hiển nhiên, Hoa Thần không tin.
Chúng tiên cũng không tin.
Tất cả đều cho rằng ta đã bị hồ ly tinh Khương Lục mê hoặc tâm trí.
Chỉ có hồ ly tinh chính chủ lại vô cùng bất an.
Hắn dùng mọi cách muốn để lại dấu vết trên người ta, muốn khẳng định rằng ta thực sự tồn tại, rằng hắn không còn đang nằm mơ nữa.
“Sư tỷ, hôn hôn hôn hôn hôn!”
Đêm nay, ta lại bị hắn đè trên ngọc sàng, tham lam hôn đến không còn sức.
Cuối cùng, khi đã cạn kiệt hơi sức, hắn ôm lấy eo ta, nhẹ giọng hỏi:
“Sư tỷ định khi nào xử trí ta?”
Lưng ta bỗng cứng đờ, trong thoáng chốc không biết phải trả lời thế nào.
“Đừng giả vờ nữa, sư tỷ.”
Hắn ngừng một lát, giọng trầm xuống, mang theo chút chua xót.
“Ta đều nghe thấy hết rồi.”
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bên trong chẳng hề có hận thù hay oán hận.
Chỉ có luyến tiếc cùng đau thương.
“Nếu ta nói… là ngày mai thì sao?”
Cuối cùng, trong mắt Khương Lục cũng xuất hiện một tia không cam lòng.
“Chỉ còn lại một đêm?!”
“Không được, tối nay ta không ngủ đâu.”
Hắn siết chặt hai tay, mạnh mẽ ôm ta ngồi lên người hắn.
“Sư tỷ, ta còn muốn nữa.”
Hắn hôn lên cổ ta, từng chút một trượt xuống thấp hơn.
Ta vô lực đẩy đầu hắn ra, muốn ngăn chặn hành vi vô sỉ kia.
“Đừng! Ta lừa ngươi đấy, không phải… không phải ngày mai…”
“Sư tỷ, ngươi nói gì?”
“Ta nghe không rõ~”
Hắn cười tà ác, Lăng Lục quấn quanh thân ta, từ chân lên đến tận cổ tay.
Trói chặt lấy ta, cùng cả trái tim ta.
xx
Dù luyến tiếc thế nào, cũng đến lúc phải chia ly.
Vào một ngày xuân nắng ấm, ta dẫn Khương Lục đến Bắc Hoang.
Trước cửa địa cung phong ấn quen thuộc.
Khương Lục ôm lấy eo ta, lưu luyến không buông.
Những nụ hôn nhẹ nhàng như cơn gió cuối xuân, cuối cùng dừng lại nơi khóe môi ta.
“Sư tỷ, ta đi đây…”
Ánh dương chiếu vào con đường tối đen của địa cung, như muốn soi sáng lối đi cho hắn.
Khương Lục bình thản xoay người bước đi, chẳng chút chần chừ.
Không quay đầu lại, không luyến tiếc.
Đến giây phút cuối cùng, khi thân ảnh hắn sắp khuất vào bóng tối, trên cổ tay hắn bỗng lóe lên một tia sáng đỏ.
Lăng Lục như cơn gió, nhanh chóng quấn lên cổ tay ta, nối liền hai người.
Từ nơi da thịt tiếp xúc, một cảm xúc chua xót dâng lên, lan tỏa khắp tâm trí.
Tầm mắt ta dần nhòe đi.
“Khương Lục, pháp khí như tâm chủ nhân.”
“Ngươi… không nỡ rời xa ta.”
Bờ vai Khương Lục khẽ run.
“Sư tỷ, ta không thể quay đầu lại.”
“Một khi quay đầu, ta sẽ không nỡ rời đi nữa.”
“Ta không ngăn được bản thân mà tự hỏi, liệu tất cả những ngày tháng vừa qua…”
“…Có phải chỉ là một giấc mộng ta tự dệt nên, vì đã ở dưới kia quá lâu.”
“Bây giờ mộng đã tàn, ta cũng phải quay về rồi.”
“…Sư tỷ!”
Khương Lục sững sờ.
Ta rốt cuộc không nhịn được nữa, lao đến ôm chặt hắn từ phía sau.
“Khương Lục, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng.”
“Hỏi xong, thật sự sẽ để ngươi đi.”
Khương Lục gật đầu, ta nhìn thấy trên gò má hắn, có ánh nước lặng lẽ lăn xuống.
“Ngươi… có hối hận vì đã giết những người đó không?”
Toàn thân Khương Lục cứng lại, dường như không ngờ ta sẽ hỏi câu này.
“Những người đó… là ai?”
“Là những kẻ đã đốt miếu của ngươi, phá hủy thần tượng của ngươi.”
“Là những kẻ bất kính với ngươi, mắng nhiếc ngươi, nguyền rủa ngươi diệt vong.”
“Hay là những kẻ chê bai ngươi chỉ là nữ tử, không xứng làm Thiên Giới Chi Chủ?”
“Họ đáng chết.”
“Ta không hối hận.”
Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển.
Như dấu hiệu phong ấn cổ xưa đang khởi động trở lại.
Ta bỗng cảm thấy bất an, gấp gáp xoay người hắn lại, ép hắn đối diện với ta.
“Ngươi… thật sự không hối hận dù chỉ một chút?!”
“Ngươi phải hối hận, hối hận từ tận đáy lòng!”
Ta siết lấy mặt hắn, uy hiếp.
Khương Lục hai mắt đỏ hoe, đờ đẫn nhìn ta.
“Nếu nhất định phải nói là hối hận…”
“Ta chỉ hối hận vì đã giết những kẻ đó… khiến ta vĩnh viễn mất đi cơ hội được đứng bên cạnh ngươi.”
Nói đến đây, nước mắt hắn như cơn lũ vỡ đê, từng giọt tí tách rơi xuống mu bàn tay ta.
“Sư tỷ, ta hối hận lắm…”
“Ta… vốn dĩ, có thể… cùng ngươi ở bên nhau…”
“Ta hối hận vì đã giết người rồi… rõ ràng ta có thể chỉ cần—”
Không chịu nổi nữa, ta lập tức bóp miệng hắn lại.
Những lời còn lại kia, tốt nhất không nên nói ra!
Quả nhiên, ngay sau khi Khương Lục chân thành sám hối, chấn động dưới lòng đất liền dừng lại.
Một trận pháp nhu hòa vây quanh chúng ta.
Từ thân thể hắn đột nhiên xuất hiện hàng vạn sợi xích ánh sáng, kéo hắn xuống sâu trong lòng đất.
“Sư tỷ!”
Hắn hoảng hốt hét lên.
Ta vội vã nắm lấy tay hắn, vận dụng tiên lực cố gắng trì hoãn thêm một chút thời gian.
“Nghe cho kỹ, Khương Lục.”
Ta nhẹ nhàng vuốt lên má hắn.
“Đây là Cửu Chuyển Hồi Hoàn Trận, do sư huynh ta lấy mạng mình bố trí. Chỉ khi ngươi thật lòng hối cải, trận pháp mới được kích hoạt.”
“Những xiềng xích này liên kết với từng mối nhân quả trên thân ngươi, có thể khiến linh lực và vận khí của ngươi chuyển hồi cho những kẻ vô tội bị ngươi sát hại, giúp họ tái sinh.”
“Ngươi phải tu luyện suốt ngày đêm.”
“Đến khi những sợi xích này hoàn toàn biến mất, chính là lúc ngươi được tự do.”
Như để chứng minh lời ta, trong ánh sáng đột nhiên ngưng tụ một ảo ảnh.
Một thân ảnh bạch y, tóc đen dài, khuôn mặt thanh tú ôn hòa, nhưng lời nói lại đầy vẻ bỡn cợt.
“Thật là cảnh tượng đáng hoài niệm~”
“Tiểu Khương Lục lại khóc nhè, Tiểu Phù Hoang lại lần nữa dỗ sư đệ.”
“Đã một vạn năm rồi, vẫn không hề thay đổi chút nào.”
Ta ngơ ngẩn nhìn hư ảnh kia, khóe mắt lập tức cay xè.
Thanh âm khàn đặc bật ra:
“Sư huynh…”
“Sư—Huynh!”
Một giọng nói khác, nghiến răng nghiến lợi gọi lên.
Là Khương Lục.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn hư ảnh kia, hận không thể lao đến cắn nát.
“Haizz, tính tình tiểu tử này càng ngày càng tệ.”
“Chậc, chẳng đáng yêu bằng hồi bé chút nào.”
Sư huynh vô tư đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, Khương Lục bắt đầu ra tay phá xích.
Ta đau đầu đến mức muốn đập đầu vào đá, lập tức giáng cho mỗi người một cú.
“Các ngươi rốt cuộc có thể nói chuyện đàng hoàng không hả?!”
Năm đó, sư huynh nhặt được ta.
Ta lại nhặt được Khương Lục.
Một nhân tu tư chất xuất chúng, đem theo hai linh vật trời sinh cùng nhau trưởng thành.
Ba người chúng ta sống trong căn trúc xá ven suối tại Lục Ngô Sơn, bên nhau vạn năm dài đằng đẵng.
Sau này, cả ba cùng phi thăng, có vị trí trong Thiên Giới.
Nhưng rồi… Khương Lục đồ thành, sát tiên, phạm vào tội nghiệt tày trời.
Sư huynh rời Thiên Giới, trở về căn trúc xá năm nào, ngồi bên bờ suối suốt một ngày một đêm.
Trong tay hắn, nắm chặt chuôi kiếm tua rua mà ta và Khương Lục cùng nhau bện tặng hắn thuở bé.
Lúc đó, ta đã bước lên Thần Giai, đánh mất mọi ký ức và tình cảm đối với Khương Lục, hoàn toàn không hiểu vì sao sư huynh lại do dự.
Ta chỉ lạnh lùng thúc giục hắn đi giết tên ma đầu ấy.
Sư huynh ngẩng đầu nhìn ta, từ vẻ khó tin chuyển thành chau mày nặng trĩu.
Khi ấy, huynh ấy đã nhận ra rằng—
Hai đứa trẻ do mình nuôi lớn, đều đã xảy ra chuyện.
Nhưng huynh ấy không còn thời gian để chậm rãi giải quyết nữa.
Huynh ấy cùng ta phong ấn Khương Lục,
Lại dùng chính tính mạng bố trí trận pháp, lưu lại một đường sinh cơ.
Huynh ấy biết, một đường sinh cơ ấy để lại cho Khương Lục, có lẽ…
Có thể cứu lại cả hai đứa trẻ của huynh ấy.
xxi
“Ai cần hắn cứu…”
“Đồ ngốc… Ta mới không cảm kích hắn đâu!”
Khương Lục siết chặt nắm tay, trong mắt ánh lên những tia sáng phức tạp.
Dường như là hận, mà cũng dường như là thứ cảm xúc nào khác.
Nhưng sư huynh không còn thời gian để chờ hắn thốt ra một lời tốt đẹp nào nữa.
Dẫu sao, đây cũng chỉ là một mảnh tàn hồn do sư huynh lưu lại trong trận pháp.
Nếu như ta không nhớ ra lời dặn dò trước khi huynh ấy thần diệt,
Thì chỉ có thể trông chờ vào tàn hồn này, đến nhắc nhở chúng ta.
Nay mục đích đã hoàn thành, tàn hồn cũng chẳng thể gắng gượng lâu hơn nữa.
Chậm rãi, tan biến vào trong ánh sáng.
“Sư huynh… Sư huynh!”
Ta điên cuồng đưa tay nắm lấy hư ảnh ấy, nhưng chỉ là vô vọng.
Đúng lúc đó, Khương Lục vung Lăng Lục, quấn lấy tàn hồn, kết nối vào xiềng xích trận pháp.
“Nợ nhiều như vậy rồi, thêm một cái cũng chẳng sao.”
Ta nhìn hắn, đột nhiên bật cười trong nước mắt.
Rõ ràng là không nỡ rời xa sư huynh, nhưng vẫn phải cố chấp nói lời cay độc.
Phong ấn sắp khép lại, Khương Lục nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má ta.
Cẩn thận mở miệng:
“Sư tỷ, hãy đợi ta.”
“Chờ ta ra ngoài gặp ngươi!”
Nói rồi, hắn định dùng Lăng Lục đưa ta rời khỏi đây.
“Ta không muốn đợi ngươi nữa, Khương Lục.”
Ta bình thản nhìn hắn.
Hắn ngẩn ra, ngay sau đó, vành mắt đỏ ửng.
“Sư tỷ không đợi ta cũng không sao.”
“Đợi ta đi ra ngoài… cũng không biết phải đợi bao lâu nữa.”
“Không đợi cũng không sao, ta… ta…”
Ta ôm chặt lấy eo hắn.
“Ta không đợi ngươi, ta ở lại cùng ngươi.”
Như thể bị một niềm vui lớn lao giáng thẳng vào tim, hắn thoáng chốc sững người, rồi tay chân luống cuống, chẳng biết phải đặt vào đâu.
Cuối cùng, chỉ có thể siết chặt vòng tay, ôm ta thật chặt.
Giọng hắn mềm nhũn, như mèo nhỏ cọ cọ vào lòng ta:
“Nhưng mà sư tỷ, nếu ngươi ở lại với ta…”
“Không quan tâm đến đám người Thiên Giới kia, cũng không sao ư?”
Bề ngoài là lời thăm dò thiện chí, nhưng thực chất là đang hỏi—
“Ta có quan trọng hơn bọn họ không?”
Ở thời điểm này, ta nguyện nói ra vài lời hay cho hắn nghe.
“Thiên giới thiếu ai cũng có thể vận hành bình thường.”
“Ta cũng chưa từng muốn làm Thiên Giới Chí Tôn.”
Không phải ai cũng muốn trở thành chí tôn chí cao, gánh vác muôn dân.
Hắn có thể chọn làm hoa, làm cỏ, làm cát bụi trôi nổi trong lòng sông.
Có thể chọn làm đại nữ chủ trong sách, một đời vô tình vô ái.
Cũng có thể chọn yêu một người, bởi vì đây là quyền lợi hắn sinh ra đã có.
Làm người mà mình muốn làm, chứ không phải trở thành hình mẫu mà thế nhân mong đợi—
Chuyện này, chẳng có gì đáng hổ thẹn.
Mà hiện tại, ta chỉ muốn làm sư tỷ của Khương Lục, làm sư muội của Phù Lục.
Thiếu niên trước mắt vẫn mang dáng vẻ cao ngạo.
Trán điểm chu sa, yêu dã chói mắt.
“Chờ đã.”
Khương Lục thấp giọng mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa nỗi niềm bị đè nén.
“Ta cũng rất muốn sư tỷ ở bên cạnh ta.”
“Nhưng phía dưới lạnh lẽo quá, ta không nỡ để ngươi chịu khổ.”
“Về đi, sư tỷ~”
Lăng Lục quấn chặt lấy eo ta, bất ngờ kéo ta về phía mặt đất.
“Khương Lục! Ngươi thả ta ra!”
“Ta không sợ lạnh, cũng không sợ bóng tối!”
“Chuyện Thiên Giới ta đã sắp xếp ổn thỏa, ta đã tận tâm tận lực suốt vạn năm qua, chỉ muốn tùy hứng một lần thôi cũng không được sao?”
“Đừng mà… Ta không muốn đi!”
Thế nhưng, Lăng Lục chẳng hề chần chừ, vẫn tiếp tục kéo ta lên.
“Tội nghiệt của ta, ta tự mình hoàn trả.”
Lời cuối cùng của Khương Lục vọng đến từ phía xa, tựa như một lời vĩnh biệt, lại như một lời hẹn trước ngày tái ngộ.
“Sư tỷ, hãy sống thật tốt ở bên ngoài, giúp ta nếm thử nhiều mỹ vị.”
“Còn có mỹ tửu, linh khí, y phục đẹp đẽ… Nhớ để dành giúp ta một ít.”
“Nhớ chăm sóc tốt chậu Lưu Âm Thảo trên bệ cửa sổ của ngươi, đến khi nó nở hoa sẽ thả ra những chiếc bong bóng, mỗi chiếc bong bóng đều chứa lời nhắn ta lưu lại cho ngươi~”
“Còn mấy quyển hí kịch nữa, không được xem với người khác đâu, đợi ta quay lại, cùng xem!”
…
Dưới ánh sáng dần lụi tàn, gương mặt hắn đã chìm một nửa vào bóng tối.
Trong phút cuối cùng, hắn khẽ động môi:
“Nhất định sẽ gặp lại, sư tỷ~”
Nước mắt ta lặng lẽ tràn mi.
Thật ra ta biết, muốn chuộc tội chẳng phải chuyện dễ dàng.
Đây là một canh bạc kéo dài hàng vạn năm.
Ta, sư huynh, và Khương Lục—
Đều là những con bạc liều lĩnh.
Bất luận thắng hay thua, ta vẫn sẽ đợi.
Đợi ánh dương một lần nữa xuyên qua bóng tối nặng nề.
Đợi người ta yêu, đợi huynh trưởng của ta, từ lòng đất mọc lên.
Đợi băng tuyết nứt nẻ, lại một lần nữa nở hoa.